Editor: Kiều Tiếu (Xin phép đổi cách xưng của Nam Tinh với Quyền Tự, vì thực chất trong cảm nhận của Nam Tinh, cô ấy đang có ý xấu với Quyền Tự. :)))))) )
Người nào đó tăng thêm ít lực nắm lấy nơ con bướm buộc trên cổ áo cô, túm túm về phía mình.
Đôi mắt hạnh của Nam Tinh chăm chú nhìn hắn,
"Anh không nói cho em biết số điện thoại của anh."
Em không biết hỏi?
Nam Tinh trầm mặc một lúc đâu, sau đó mới hỏi:
"Vậy, số điện thoại của anh là gì?"
Quyền Tự nhìn bộ dáng ngoan ngoãn dò hỏi của cô như vậy, lông mày khẽ nhướn lên, vẻ tối tăm nơi đáy mắt lập tức tiêu tán.
Ngoan như vậy, thật muốn cắn một ngụm.
Chu Mạc đứng ở cửa cục cảnh sát nhìn một màn này.
Bởi vì Nam Tinh và Quyền Tự sáp lại rất gần, từ xa nhìn lại, tư thế ái muội cực kỳ.
Rất nhanh liền thấy Nam Tinh lên chiếc xe đó, xe chạy, rời khỏi cục cảnh sát.
Chu Mạc không thấy rõ người trên xe là ai.
Một hồi lâu, Chu Mạc phân phó trợ lý.
"Đi tra chiếc xe kia."
Vâng, Chu tổng.
Màn đêm buông xuống.
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Bạch bạch bạch, âm thanh gõ bàn phím vang vọng.
Nam Tinh ngồi trên sô pha, nghiêm túc chơi máy tính.
Mà một bên khác, trên giường bệnh.
Quyền Tự dựa vào mép giường, trong tay cầm một tập văn kiện.
Sự yên tĩnh trong phòng không biết duy trì trong bao lâu.
Cho đến khi Bạch Vũ đi vào.
Trên tay bê một khay thuốc.
Hắn đi tới trước mặt Quyền Tự.
"Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi."
Quyền Tự tùy ý lên tiếng.
Ừ.
Nhưng không hề có ý định uống thuốc, tùy tay lật một tờ văn kiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!