Chương 313: Kết thúc

Quyền Tự đứng ngoài cửa sổ kính.

Tống Cảnh Hiên nhìn Quyền Diệu rất lâu:

"Không hổ danh là con trai của cậu. Ba tuổi rưỡi dám nổ súng, lại còn bắn chuẩn như vậy. Đây đúng là thiên tài trong các thiên tài, có phải con người không đây?"

Anh ta ghen tị với Quyền Diệu vì có được bộ gen như vậy.

Quyền Tự liếc nhìn anh ta:

Tôi dạy.

Tống Cảnh Hiên sững sờ:

"Gì cơ? Cậu dạy? Cậu dạy nó chơi súng?"

Giọng Quyền Tự nhàn nhạt:

"Tôi không có kiên nhẫn đó."

Vậy thì cậu...

"Tôi chỉ dạy nó bắn súng thôi."

Còn mấy việc như lắp ráp súng ngắn này nọ, hoặc là người khác dạy, hoặc nó tự học.

Tống Cảnh Hiên cạn lời trong ba giây:

"Cậu dạy nó bắn súng? Nó mới ba tuổi rưỡi!"

Giọng Quyền Tự vẫn nhàn nhạt:

"Hôm nay dùng được rồi."

Tống Cảnh Hiên câm nín.

Quả thực, trong tình huống hôm nay, nếu không phải vì sự bất ngờ mà Quyền Diệu mang lại, e rằng sự việc sẽ không kết thúc êm đẹp được.

Anh ta không hiểu nổi suy nghĩ của Quyền Tự, cũng lười không muốn tìm hiểu.

Hai tay đút túi, thong dong rời đi:

"Về nhà còn vụ án phải thẩm tra, tôi đi trước."

Rất nhanh, ngoài cửa sổ kính, chỉ còn lại một mình Quyền Tự.

Vì Quyền Diệu bị thương, sau đó một tháng đều ở nhà dưỡng bệnh.

Thậm chí trong một tháng này, cậu còn ngủ cùng ba mẹ, mà ba cậu cũng không đuổi cậu ra ngoài.

Không biết vì sao, Quyền Diệu cảm thấy trong tháng này ba mình dường như trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Còn nhường cả mẹ cho cậu.

Ngày hôm đó, Quyền Diệu nằm bò trên bàn, r3n rỉ với đôi mắt ngấn nước:

Mẹ, con đau đầu.

Nam Tinh nghe thấy, vốn định đi làm việc, bước chân dừng lại ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!