Nam Vũ lạnh nhạt lên tiếng:
"Đàn chị, có phải chị thích tôi không?"
Ninh Đào mặt đỏ bừng, lập tức phủ nhận:
Không có!
"Thế sao chị lại lén hôn tôi?"
Ninh Đào xụ mặt, thẳng thắn thừa nhận:
"Được rồi, đúng là tôi hôn đấy."
Bỗng nhiên, Ninh Đào nhận ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi:
"Hả? Sao... sao cậu biết là tôi hôn cậu?"
Tôi không say.
Khuôn mặt Ninh Đào lập tức đỏ bừng:
"Cậu, cậu, cậu đều biết hết rồi sao?"
Nam Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chuyện chị thích tôi, tôi biết rồi."
Khuôn mặt Ninh Đào càng đỏ hơn, cảm thấy xấu hổ, liên tục kéo mũ xuống che mặt mình.
Nhìn phản ứng của cô, Nam Vũ hỏi:
"Chị đang làm gì đấy? Không sợ ngạt chết à?"
Vừa nói, cậu vừa vươn tay giật chiếc mũ ra.
Ninh Đào cương quyết giữ chặt mũ, không chịu buông:
"Không! Như vậy đã đủ xấu hổ rồi, tôi không muốn thêm nữa."
Xấu hổ ở đâu chứ?
"Ở đâu cũng xấu hổ hết."
Trên mặt Nam Vũ lộ vẻ cảm xúc khó đoán:
"Thích tôi thì rất xấu hổ à?"
Ninh Đào khẽ rên lên một tiếng, không đáp lời.
Thích cậu thì không xấu hổ, nhưng bị phát hiện thì lại xấu hổ chết đi được.
Nam Vũ dùng sức, giật mũ ra, áp cô vào tường, giữ cằm cô rồi cúi đầu hôn xuống lần nữa.
Giọng cậu lạnh nhạt:
"Chuyện xấu hổ thế này, chị nên làm quen đi."
Đôi mắt Ninh Đào mở lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!