Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh ngửi thấy hương vị quen thuộc, duỗi tay nắm lấy góc áo của hắn, sau đó mất đi ý thức.
Quyền Tự nhìn cô chật vật, khom lưng, bế người lên.
Thấp giọng nói, Đi thôi, trở về.
Một bên trợ lý Bạch Vũ lên tiếng:
Vâng.
Nói xong, cửa thang máy vừa mới mở ra lần nữa đóng lại.Lúc Nam Tinh tỉnh lại thì đã ngồi trên một chiếc xe.
Vết thương ở cổ tay cô đã được băng bó cẩn thận.
Mà cô vừa động thì phát hiện đang được người nào đó ôm vào trong ngực.
Tiếp đó, nghe được giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, Tỉnh?
Nam Tinh ngẩng đầu đối diện với Quyền Tự.
Giây tiếp theo, lạch cạch, thân mình mềm mại lại bò vào trong lòng ngực hắn.
Sợi tóc hơi cong tản ra, bây giờ ngay cả sức lực để cô chống thân thể ngồi thẳng cũng không có.
Quyền Tự nhìn cô liên tiếp dựa vào hắn, vươn một ngón tay, ấn vào trán cô, hành động này khiến cô và hắn nới ra chút khoảng cách, lần nữa đối diện.
Con ngươi màu xám nhạt đập vào mắt Nam Tinh.
Nghe hắn khàn khàn nói một câu.
Có nhớ tôi không?
Có lẽ do tác dụng của thuốc, gương mặt Nam Tinh hồng hồng, đôi mắt mông lung ánh nước, thân thể mềm oặt liên tiếp dựa vào người Quyền Tự.
Cả người toát ra hơi thở nhỏ yếu vô hại và đáng thương.
Cô chậm rì rì đáp lại.
Quyền Tự.
Nhìn qua ngoan ngoãn vô tội cực kỳ.
Hắn thoáng cúi đầu, trán hai người chạm vào nhau, khoảng cách cực gần.
"Không phải đã nói sẽ đi tìm tôi sao? Tôi đợi cô lâu như vậy mà cô tựa hồ không có ý định muốn tới tìm tôi."
Khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mặt Nam Tinh.
Không biết có phải vì quá gần hay không, cô có thể cảm nhận rõ nét tâm tình của hắn bây giờ không tốt như vậy.
Nam Tinh chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, mờ mịt một lát mới nhớ ra.
Lần đầu cô gặp hắn, đồng ý với hắn chuyện này.
Quyền Tự thu hết vẻ mặt của cô vào mắt, vươn ngón tay thon dài, đùa nghịch nơ con bướm trên áo cô.
Chậm rãi nói, Quên?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!