Chương 9: Càng lúc càng xa

Dịch giả: lamlamyu17

Mặt trời chìm về phía tây, nhưng còn chưa hoàn toàn lặn xuống.

Bầu trời vẫn còn ánh sáng, chỉ là tất cả sự vật giống như bị phủ lên một lớp màu xám. Nhìn về phía xa qua khung cửa sổ, ngọn núi đang dần dần chuyển thành màu đen nặng nề.

Bên trong phòng khách ánh sáng ảm đạm, câu mợ ngồi trên cao ở chủ vị, biểu cảm gương mặt bao phủ một tầng bóng tối, nhìn không thấy rõ.

Thấy hai vò rượu Phương Nguyên mang bên người, chân mày của cậu Cổ Nguyệt Đống Thổ nhíu lại thành nếp nhăn, ông ta mở miệng nói: "Thời gian thoáng qua, các ngươi đã mười lăm tuổi, mà lại có tư chất Cổ sư, nhất là Phương Chính, cậu mợ cũng tự hào thay cho các ngươi.

Ta cho mỗi người các ngươi sáu khối nguyên thạch, hai huynh đệ các người cầm lấy. Luyện hóa Cổ trùng, cực kì hao tổn chân nguyên, các ngươi cần những khối nguyên thạch này."

Nói đoạn, liền có nô bộc đến, giao cho hai huynh đệ Phương Nguyên Phương Chính mỗi người một cái túi nhỏ.

Phương Nguyên nhận lấy cái túi, trầm mặc không nói.

Phương Chính thì lập tức mở miệng túi ra nhìn, chỉ thấy bên trong chứa sáu khối nguyên thạch màu xám trắng. Ngay lập tức vẻ mặt cảm kích, đứng lên từ chỗ ngồi, hành lễ với cậu mợ:

"Cảm tạ cữu phụ cữu mẫu, chất nhi đúng là cần nguyên thạch để bổ sung chân nguyên. Hai người nuôi lớn chất nhi như vậy, công ơn nuôi dưỡng chất nhi ghi nhớ trong lòng, cả đời không quên!"

Cậu cười gật đầu.

Mợ thì vội vã xua tay, hòa nhã nói với Phương Chính: "Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống. Hai huynh đệ các ngươi tuy rằng không phải con ruột của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn luôn nuôi nấng các ngươi như là con trai ruột. Các ngươi có thể có tiền đồ, chúng ta cũng cảm thấy tự hào.

Ai, chúng ta dưới gối không con, có đôi khi suy nghĩ các ngươi có thể trở thành con của chúng ta, thì tốt rồi.

"Lời nói này thâm ý sâu sắc, Phương Chính không nghe ra, Phương Nguyên lại hơi nhíu mày. Quả nhiên cậu đón ý:"Ta và cữu mẫu các ngươi thương lượng qua, muốn nhận các ngươi làm con thừa tự của nhà chúng ta, trở thành người một nhà chân chính.

Phương Chính, không biết ngươi có nguyện ý hay không?

"Phương Chính ngây ra một lúc, nhưng trên mặt hắn rất nhanh hiện ra vẻ mừng rỡ, một lời đáp ứng ngay:"Nói thật thì từ sau khi song thân qua đời, chất nhi cũng rất khát vọng ngày cả nhà đoàn viên.

Có thể cùng cữu phụ cữu mẫu trở thành người một nhà, điều này thật quá tốt!

"Vẻ mặt mợ buông lỏng, cười rộ lên:"Ngươi chính là con trai ngoan của chúng ta, còn gọi là cữu phụ, cữu mẫu sao?Phụ thân, mẫu thân.

"Phương Chính bừng tỉnh, vội vã đổi giọng. Cậu mợ đều cười ha ha một tiếng."Con trai ngoan, không uổng phí vợ chồng chúng ta từ năm năm tuổi đã nuôi nấng ngươi, lại nuôi tròn mười năm.

"Mợ lau nước mắt. Cậu thì nhìn về phía Phương Nguyên đang trầm mặc không nói, ôn hòa nói:"Phương Nguyên, ý của ta như thế nào?

"Phương Nguyên lắc đầu không nói."Ca ca.

"Cổ Nguyệt Phương Chính muốn khuyên, lại bị cậu ngăn cản. Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Giọng nói cậu không đổi, lại nói:"Đã như vậy, chất nhi Phương Nguyên, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi.

Chỉ là ngươi đã mười lăm tuổi, cũng nên tự lập môn hộ, cứ như vậy cũng thuận tiện kế thừa chi mạch họ Phương. Cữu phụ ở đây chuẩn bị cho ngươi hai trăm khối nguyên thạch, xem như là giúp đỡ ngươi.Hai trăm khối nguyên thạch!

"Phương Chính ngay tức khắc trợn tròn cặp mắt, hắn chưa từng thấy qua nhiều nguyên thạch như vậy, không khỏi toát ra thần sắc hâm mộ. Vậy mà Phương Nguyên vẫn lắc đầu như cũ. Phương Chính không hiểu chút nào, sắc mặt cậu hơi đổi, khuôn mặt của mợ cũng âm trầm xuống."Cửu phụ cữu mẫu, nếu không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước.

"Phương Nguyên không cho bọn họ lại có cơ hội nói chuyện, bỏ lại những lời này, xách vò rượu, đi thẳng ra khỏi phòng. Phương Chính đứng dậy:"Phụ thân, mẫu thân, ca ca nhất thời nghĩ không thông, không bằng để con tới khuyên hắn một chút?

"Cậu xua tay, cố ý thở dài:"Ai, việc này cũng không thể cưỡng cầu, ngươi có lòng, vi phụ đã rất an ủi. Ngươi, mang Phương Chính thiếu gia xuống dưới, thu xếp chỗ ở.Nhi tử cáo lui.

"Phương Chính lui ra, phòng khách liền rơi vào yên lặng. Mặt trời hoàn toàn lặn xuống núi, trong phòng khách càng thêm hôn ám. Một lát sau, trong bóng tối truyền đến thanh âm lạnh lùng:"Xem ra cái thằng nhóc Phương nguyên này đã nhìn thấu mưu tính của chúng ta.

"Trong tộc quy bộ tộc Cổ Nguyệt, có văn bản quy định rõ ràng: trưởng tử mười sáu tuổi, có tư cách kế thừa gia sản. Cha mẹ Phương Nguyên đã qua đời, để lại một món di sản xa xỉ, đều bị cậu mợ"bảo quản".

Giá trị khoản di sản này, hai trăm khối nguyên thạch không thể so sánh.

Nếu Phương Nguyên cũng giống như Phương Chính làm con thừa tự của cậu mợ, thì không có tư cách kế thừa khoản di sản này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!