Dịch giả: lamlamyu17
Bên cạnh học đường mở ra một Cổ thất. Cổ thất cũng không lớn, chỉ có sáu mươi thước vuông.
Cổ sư tu hành, Cổ trùng chính là thực lực chủ yếu.
Tiết học vừa kết thúc, các thiếu niên hưng phấn chen chúc nhau mà đến Cổ thất.
"Xếp hàng, từng người một tiến lên." Tiếng hét phẫn nộ bỗng phát ra, ngoài cửa Cổ thất tự nhiên có người canh gác.
Các thiếu niên từng người một đi vào, rồi lại đi ra.
Đến lượt Phương Nguyên đi vào Cổ thất.
Chỉ thấy bên trong căn phòng này rất có càn khôn*, bốn vách tường ngăn cách, trên vách hõm vào thành từng hốc vuông một.
Ô vuông có lớn có nhỏ, lớn nhất như cái nồi, nhỏ thì nhỏ bằng nắm tay.
(* Ý chỉ bên trong cũng không đơn giản như bề ngoài)
Trong các ô vuông chi chít, để nhiều loại dụng cụ chứa đựng, có khi là chậu đá màu xám tro, có khi là cái mâm ngọc xanh biếc, có khi là cái lồng cỏ tinh xảo, có khi là cái bếp làm ấm bằng sứ.
Trong những dụng cụ chứa đựng này nuôi sống các loại Cổ trùng.
Có vài Cổ trùng im lặng không rất ồn ào, phát ra các loại thanh âm tiếng xèo xèo, cách cách cộp, rột rột, tụ hợp thành một dạng hòa âm của sinh mệnh.
"Cổ trùng cũng chia chín tầng thứ lớn, tương xứng chín chuyển cảnh giới của Cổ sư. Những Cổ trùng này đều là nhất chuyển Cổ trùng." Phương Nguyên nhìn qua một vòng, trong lòng lập tức biết rõ.
Thông thường mà nói, Cổ sư cảnh giới nhất chuyển, chỉ có thể dùng Cổ trùng tầng thứ nhất chuyển. Nếu vượt cấp thúc giục Cổ trùng cao đẳng, Cổ sư thường phải trả giá cực kì nghiêm trọng.
Hơn nữa Cổ trùng cũng cần nuôi nấng, nuôi Cổ trùng cao đẳng phải tiêu hao chi phí cao, thường thì cũng không phải Cổ sư bậc thấp có thể chịu đựng nổi.
Đối với người vừa thành Cổ sư mà nói, nếu không phải tình huống đặc biệt, đều sẽ chọn nhất chuyển Cổ trùng để tiến hành lần đầu luyện hóa.
Mà con Cổ trùng thứ nhất Cổ sư luyện hóa, ý nghĩa trọng đại, được gọi là bản mệnh Cổ, tính mệnh tương hỗ. Một khi diệt vong, Cổ sư nhất định bị thương nặng.
"Ai, vốn là trông cậy vào có thể có được Tửu Trùng của Hoa tửu hành giả, luyện hóa nó trở thành bản mệnh Cổ trùng của ta. Thế nhưng hiện tại, tìm kiếm thi cốt Hoa tửu hành giả vẫn không thấy manh mối như trước, cũng không biết lúc nào mới có thể tìm được, có lẽ bị người khác phát hiện.
Vì lý do an toàn, vẫn là chọn một con Nguyệt Quang Cổ vậy."
Phương Nguyên vừa thầm than thở trong lòng, vừa đi thẳng về phía vách tường bên tay trái.
Hốc tường chỗ mặt vách này hơi cao lên một tầng, trong đó là một loạt khay bạc. Trên từng khay đều đặt một con Cổ trùng.
Cổ trùng này trong suốt sáng bóng, cong cong như mặt trăng, tựa như một mảnh lam thủy tinh, dưới tác dụng của cái bệ bằng bạc nó càng nổi bật, thể hiện ra một luồng khí chất thanh u.
Cổ tên là Nguyệt Quang, là Cổ trùng trấn tộc của bộ tộc Cổ Nguyệt, phần lớn tộc nhân đều lựa chọn nó trở thành bản mệnh Cổ. Nó cũng không phải Cổ trùng thiên nhiên, mà là trải qua bí pháp của bộ tộc Cổ Nguyệt đào tạo thành, nơi khác không có, có thể nói là dấu hiệu biểu tượng của bộ tộc Cổ Nguyệt.
Đều là Nguyệt Quang Cổ nhất chuyển, khác nhau cực kì nhỏ. Phương Nguyên tùy ý lựa chọn một con, cầm trên tay.
Nguyệt Quang Cổ rất nhẹ, có thể so với trọng lượng của một tờ giấy mỏng. Chỉ cỡ một bàn tay, kích thước cỡ một miếng ngọc thông thường. Phương Nguyên đặt trong tay, có thể xuyên qua nó, nhìn thấy chỉ tay bị che đi của mình.
Cuối cùng nhìn qua một lần, nhận thấy không có vấn đề gì, Phương nguyên để vào túi rồi ra khỏi Cổ thất.
Đội ngu4 còn xếp hàng thật dài bên ngoài Cổ thất, sau đó một thiếu niên thấy Phương Nguyên đi ra, vội vã hào hứng chạy vào Cổ thất.
Nếu đổi thành những người khác có được Cổ trùng, phản ứng đầu tiên chính là cầm về nhà nhanh chóng luyện hóa. Thế nhưng Phương Nguyên lại không vội làm như vậy, trong lòng của hắn còn nhớ nhung con Tửu Trùng kia.
Tửu Trùng quý giá hơn, Nguyệt Quang Cổ tuy là đặc sản của Cổ Nguyệt sơn trại, nhưng lại không trợ giúp lớn với Cổ sư như Tửu Trùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!