Dịch giả: lamlamyu17
Màn đêm buông xuống.
Vầng trăng như chiếc mâm bạc ló ra khỏi mây, sao trời lác đác tô điểm xung quanh.
Cổ Nguyệt Mạc Bắc đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
"Tiểu đệ, nghe nói hôm nay đệ bị thương." Sau lưng hắn bỗng nhiên vang lên giọng nói của tỷ tỷ Cổ Nguyệt Mạc Nhan.
"Tỷ tỷ, tỷ lo lắng hôm nay đệ bị đánh hộc máu vì vậy sẽ bị ám ảnh sao?" Mạc Bắc xoay người, khoé miệng nhếch lên.
Mạc Nhan nhìn đệ đệ đang cười, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù nàng ta thật sự có lo lắng như vậy nhưng ngoài miệng lại nói:
"Làm gì có, tỷ tỷ biết rõ đệ nhất. Đệ đệ ngoan của tỷ, đệ có ý chí chiến đấu kiên cường, là người cầm quyền tương lai của Mạc gia chúng ta, sao đệ có thể bị thương tích nhẹ như vậy hù doạ?"
"Ha ha ha, đúng là tỷ tỷ thương đệ nhất."
Mạc Bắc gãi gãi đầu, cười hì hì.
"Tỷ tỷ, tỷ biết không." Dưới ánh trăng sáng ngời, đôi mắt thiếu niên mười lăm tuổi toả ra ánh sáng rạng rỡ, "Mặc dù lần này đệ lại thất bại nhưng trong lúc giao chiến, đệ đã nghe được tiếng thở dồn dập Phương Nguyên.
Trước kia, chỉ cần hai ba lần là đệ đã bị hắn đánh ngã, mà hắn lúc nào cũng nhẹ nhàng như không. Nhưng tiếng thở dốc đó đã tiết lộ sự suy yếu của hắn. Hắn tuyệt đối không mạnh mẽ như phần lớn mọi người tưởng tượng.
Một ngày nào đó đệ sẽ đường đường chính chính đánh bại hắn!Tốt, không hổ là hảo nam nhi của họ Mạc ta!
"Mạc Nhan cười sang sảnh một tiếng, sờ đầu đệ đệ, trên mặt có vẻ ân cần,"Nhưng mà đệ đã bị nội thương, mấy ngày kế tiếp không được luyện quyền nữa.Tỷ tỷ, tỷ đừng sờ đầu đệ như vậy, đệ đã trưởng thành rồi!
"Mạc Bắc lắc lắc đầu, giọng nói có vẻ hơi bất mãn,"Lời tỷ nói đệ đều biết. Đệ đã có kế hoạch, đệ sẽ thừa dịp những ngày này để ôn dưỡng không khiếu, hoàn thành thăng cấp từ sơ giai đến trung giai.
Đệ sẽ lấy được vị trí lớp trưởng trước, sau đó sẽ đè ép danh tiếng của tên Phương Nguyên kia xuống. Đệ sẽ để cho hắn biết, tu hành cổ sư quan trọng nhất vẫn là tư chất!Đệ nghĩ như vậy, tỷ tỷ cũng yên tâm.
Trước kia tỷ cũng chỉ là lớp phó. Nếu đệ làm lớp trưởng thì cũng coi như là bù đắp tiếc nuối cho tỷ.Tỷ tỷ, tỷ yên tâm. Đệ chắc chắc lấy được vị trí lớp trưởng!"
Gần như cùng lúc, ở Xích gia.
Trong mật thất chỉ có một cây đuốc lớn cắm trên lõm tường.
Lửa hừng hực thiêu đốt, chiếu sáng căn mật thất không lớn này.
Cổ Nguyệt Xích Luyện, một trong hai gia lão đương quyền lớn nhất, đang mặt đối mặt với người cháu trai Cổ Nguyệt Xích Thành của ông ta. Hai người ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, cái bóng in lên mặt đất không ngừng chập chờn theo nhịp điệu của ngọn lửa.
Cổ Nguyệt Xích Luyện chìa tay ra, lòng bàn tay kề sát vào bụng của Xích Thành. Theo ý niệm của ông lão này, từng luồng chân nguyên bạch ngân rót vào trong không khiếu của Cổ Nguyệt Xích Thành.
Gương mặt Cổ Nguyệt Xích Thành vô cùng căng thẳng, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào trong không khiếu của mình, cố sức áp chế chấn động trong nguyên hải.
Trên thế giời này không có hai chiếc lá cây giống hệt nhau. Cổ sư khác nhau thì cũng tuyệt đối không có chân nguyên giống nhau hoàn toàn.
Một khi chân nguyên khác loại tiến vào không khiếu thì sẽ dẫn đến phản kháng tự nhiên của chân nguyên nguyên gốc bên trong không khiếu.
Nếu Cổ Nguyệt Xích Thành không áp chế, mặc cho chân nguyên phản kháng thì nhất định sẽ dẫn đến chân nguyên va thẳng vào nhau. Điều này sẽ đưa đến chấn động mãnh liệt, tạo thành thành tổn thương với không khiếu.
Nguyên hải không khiếu là toàn bộ căn cơ của tu hành cổ sư, vô cùng quan trọng.
Sau một hồi lâu, Cổ Nguyệt Xích Luyện mới dần dần dừng rót chân nguyên, rút tay về.
Cổ Nguyệt Xích Thành lập tức thở phào nhẹ nhõm, cơ thể đang căng thẳng cũng buông lỏng lại:
"Cám ơn gia gia, mỗi ba ngày gia gia lại rót chân nguyên cho tôn nhi để ôn dưỡng không khiếu, khiến cho ngài mệt nhọc!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!