Dịch giả: lamlamyu17
Nếu người bình thường bị gã đàn ông trung niên này nhìn đe dọa, e rằng đã phải khiếp sợ.
Thế nhưng sau khi Phương Nguyên nhìn gã một cái liền mất hứng thú, hắn lại tiếp tục tập trung chú ý đến thức ăn trên bàn, coi gã đàn ông bên cạnh này như người trong suốt.
"Người đó là ai? Trên người mặc trang phục của gia nô, cũng không phải cổ sư mà lại dám chất vấn công tử Phương Nguyên?" Tiểu nhị thấy tình thế không ổn, đã lập tức rúc vào trong góc, vừa nhìn vừa hỏi một cách khó hiểu.
"Hừ, gã đang cáo mượn oai hùm, vừa nhìn là biết nô tài của Mạc gia, ỷ vào phía sau có chỗ dựa mới dám kêu gào với cổ sư đại nhân. Nếu là phàm nhân khác thì ai dám có lá gan này."
Người bên cạnh cười nhạo nói.
"Tuy là nói vậy, nhưng chỉ riêng việc một phàm nhân mà dám hô to gọi nhỏ với cổ sư, chậc chậc, được làm như vậy nhất định là rất sảng khoái há."
"Hừ, ngươi đừng nghĩ cổ sư quá lợi hại. Phương Nguyên công tử chỉ là nhất chuyển sơ giai, vừa mới luyện hóa bản mệnh cổ. Nếu đánh nhau thật, chưa hẳn đánh thắng được tên phàm nhân cao to này."
"Ài, chỉ mong lát nữa khi bọn họ giao thủ, đừng phá hoại cái gì trong khách sạn chúng ta."
Bọn tiểu nhị cứ ngươi một lời ta một lời, nhưng đều không dám đi ra, chỉ dám rụt đầu nhìn.
"Ha? Không ngờ ngươi vẫn còn tiếp tục ăn uống." Thấy lời nói của mình không hù dọa được Phương Nguyên, đôi mắt gã đàn ông trung niên cao to hung ác lên,
"Ngươi nghĩ rằng ta đang lừa gạt ngươi? Hiện giờ đã có người thông báo cho tiểu thư rồi, chỉ chốc lát là tiểu thư có thể đến. Tiểu tử, ngươi đừng hòng chạy trốn. Đương nhiên ngươi chạy cũng không thoát, ta đến đây là để canh chừng ngươi. Ngươi cứ ngồi yên mà đợi đi."
Phương Nguyên làm như không nghe thấy, tiếp tục ăn.
Tên gia nô nhíu mày, gã không nhìn thấy một chút sợ hãi nào trên gương mặt Phương Nguyên. Điều này làm cho gã cảm thấy như bị coi thường, bị xúc phạm tôn nghiêm.
Gã đã làm gia nô ở Mạc gia vài chục năm, rất được các chủ tử tin cậy. Sau khi tiếp xúc trong một thời gian dài, gã cũng biết một số chuyện của cổ sư.
Cổ sư nhất chuyển sơ giai còn phải dựa vào quyền thuật rất nhiều khi đấu võ. Trong chiến đấu của cổ sư nhất chuyển sơ giai, cổ trùng có tác dụng uy hiếp hơn là tác dụng thực tế.
Nhất là khi gã biết rõ, cổ sư thiếu niên như Phương Nguyên chỉ vừa mới tu hành, sức mạnh bản thân thua xa một người đang thời kì tráng niên như gã. Nếu liều mạng đánh nhau, bản thân gã đã trui rèn lâu dài, hoàn toàn có thể chiếm thượng phong.
Hơn nữa, Phương Nguyên chỉ luyện hóa Nguyệt Quang cổ, nhiều nhất cũng chỉ phát ra được vài cái nguyệt nhận mà thôi.
Gã đàn ông trung niên rất lão luyện và hiểu rõ bản thân, trong lòng gã đã có nhận định: nguyệt nhận do chân nguyên nhất chuyển sơ giai thúc giục, nếu thật sự chém vào cơ thể người, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể tạo thành vết thương lớn bằng bàn tay, lực sát thương có hạn.
Hơn nữa, sau lưng gã có Mạc gia làm chỗ dựa. Vì thế, khi đối mặt với Phương Nguyên, gã không hề e ngại, chỉ muốn thể hiện thật tốt, cầu mong phần thưởng và sự coi trọng của các chủ tử.
"Tiểu tử, ngươi to gan lắm..." Giọng nói gã đàn ông càng bất thiện hơn. Sau đó, gã vén ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay chắc khoẻ.
Hai cánh tay này vô cùng cường tráng, đầy vết sẹo, từng sợi gân xanh nổi lên, uốn khúc trên cẳng tay, kích thước cánh tay còn lớn hơn bắp chân người bình thường.
"Tìm được Phương Nguyên rồi sao?"
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo và cao ngạo vang lên từ ngoài cửa.
Mạc Nhan sải bước vào khách sạn, đi theo sau nàng ta là một đám nô tài trong nhà.
Dáng người nàng ta không tệ, cũng khá cao ráo, trước lồi sau cong. Thế nhưng, nàng ta có một gương mặt ngựa, là đặc thù di truyền huyết mạch của họ Mạc, điều này khiến cho bề ngoài xinh đẹp của nàng ta giảm sút lớn, chỉ có thể miễn cưỡng xem như là tầm trung.
Chỉ có điều nàng ta mặc võ phục màu xanh lam, hông buộc đai lưng đỏ, trên đai lưng cẩn một miếng thép hình vuông, trên miếng thép có khắc một chữ Nhị bắt mắt.
Hơn nữa nàng ta vừa hoàn thành nhiệm vụ gia tộc trở về, cả người vẫn còn sót lại vẻ phong sương.
Những thứ này khiến cho nàng ta có một khí thế áp bức người khác.
Vậy nên, nàng ta chỉ vừa bước vào khách sạn, cả phòng ăn đã rơi vào trong tĩnh lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!