Chương 31: Phương Nguyên, ngươi gặp đại họa rồi!

Dịch giả: lamlamyu17

"Ta khổ luyện quyền thuật cơ bản liên tục bảy ngày, không ngờ chỉ có thể cầm cự trong tay Phương Nguyên hai chiêu, lại bị hắn đánh ngất một lần nữa. Sỉ nhục, thật sỉ nhục!" Trong lòng Cổ Nguyệt Mạc Bắc tràn đầy xấu hổ và giận dữ.

Trong sân giữa, hắn liên tục ra quyền đấm cước đá vào người gỗ, đánh đến bịch bịch vang động.

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên:

"Tiểu đệ, đệ có thâm cừu đại hận gì với người gỗ sao, hận nó đến như vậy?"

Nghe giọng nói quen thuộc này, vẻ mặt Cổ Nguyệt Mạc Bắc thả lỏng. Hắn ngừng công kích, quay đầu lại:

"Tỷ tỷ, tỷ đã trở về!"

"Ừ, nhiệm vụ trinh sát mà gia tộc phái đi ra ngoài hơn mười ngày..." Cổ Nguyệt Mạc Nhan cười đáp, nàng ta là tỷ tỷ ruột của Mạc Bắc, hiện tại đã là cổ sư nhị chuyển trung giai.

Nhưng chỉ chốc lát, nàng ta biến sắc, ánh mắt hiện lên vẻ ác liệt:

"Tiểu đệ, vết thương trên mặt đệ là có chuyện gì xảy ra? Ai bắt nạt đệ?"

"A, không có chuyện gì. Đây là do đệ không cẩn thận té trúng đầu." Mạc Bắc có vẻ bối rối, tìm bừa một lý do cho qua. Hắn cũng không muốn tỷ tỷ biết chuyện của mình. Đường đường là người cầm quyền tương lai của Mạc gia, cháu trai ruột của Cổ Nguyệt Mạc Trần, lại bị người ta đánh bất tỉnh hai lần liên tiếp.

Nhưng mà vô cùng may mắn là, cũng không phải một mình hắn xui xẻo, những người khác đều có phần.

"Ha, là vậy sao, vậy đệ phải cẩn thận một chút. Đúng rồi, đệ luyện quyền như vậy là không được. Đệ không có cổ tăng cường phòng ngự thì phải quấn vải dày, như vậy mới có thể bảo vệ tay chân đệ không bị thương tổn."

Cổ Nguyệt Mạc Nhan dặn dò vài câu rồi rời đi.

Chào tiểu thư.

Tiểu thư mạnh khỏe.

"Đại tiểu thư đã trở về sao, nô tài bái kiến đại tiểu thư."

Cổ Nguyệt Mạc Nhan lạnh lùng, bước nhanh đi về phía trước. Dọc theo đường đi, gia nô đụng phải đều không ai không khom mình hành lễ.

Nàng ta đi đến trước thư phòng, cũng không bẩm báo, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Trong thư phòng, Cổ Nguyệt Mạc Trần đưa lưng về phía nàng ta, đang đứng luyện chữ ở trước bàn.

"Gia gia, làm sao người biết là con?" Mạc Nhan sửng sốt.

"Hừ, cả cái nhà này, trừ ngươi ra, còn ai có thể ỷ vào sự nuông chiều của ta mà không tuân theo quy củ, ngay cả gõ cửa cũng thèm làm?" Cổ Nguyệt Mạc Trần nói bằng giọng điệu trách cứ, nhưng khi xoay người lại, vẻ mặt ông ta lại rất ôn hòa, đôi mắt nhìn Mạc Nhan mang theo ý cười.

Mạc Nhan bĩu môi:

"Nói tới cưng chiều thì thật ra gia gia còn cưng chìu đệ đệ hơn. Chỉ là sau này đệ đệ phải nắm quyền, gia gia yêu cầu nghiêm khắc với nó nên người ngoài mới không nhận ra được sự cưng chiều này mà thôi."

Nàng ta dừng một chút, lại hỏi:

"Gia gia, sao tiểu đệ lại bị người ta đánh! Con mới vừa hỏi nó, nó nói dối. Con cũng không thể ép nó, đành phải đến hỏi gia gia."

Cổ Nguyệt Mạc Trần nghiêm mặt:

"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Ông ta để bút xuống, kéo ghế qua, từ từ ngồi xuống.

Mạc Nhan đành phải bẩm báo:

"Ổ sói đã gần đầy, dựa theo tốc độ sinh sản này, năm nay không có lang triều* nhưng năm sau nhất định sẽ có lang triều tấn công sơn trại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!