Dịch giả: lamlamyu17
Các thiếu niên lập tức vừa sợ vừa giận.
"Cái gì, ta không nghe lầm chứ?"
"Phương Nguyên, ngươi nóng đầu sao, dám đứng ở cổng học đường trấn lột chúng ta?!"
"Ngươi nghèo đến điên rồi sao? Ai cho ngươi lá gan đó, dám đụng tới chúng ta à."
"Cút ngay, một tên loại bính như ngươi cũng dám cản đường ta. Nếu không cút ta sẽ đạp bay ngươi... Á!"
Phương Nguyên đột nhiên xuất thủ.
Tay phải hắn thành chưởng, hung ác bổ ra, động tác vừa nhanh vừa chính xác, bổ trúng vào cổ một người đứng bên trái.
Thiếu niên bất hạnh này không ngờ Phương Nguyên lại đột nhiên ra tay, miệng đang mắng chửi thì gặp đòn nghiêm trọng.
Hắn lập tức trợn mắt ngã xuống, bất tỉnh ngay tại chỗ.
"Đệch! Ngươi thật sự dám động thủ!?" Cả đám tán loạn, các thiếu niên đều vô ý thức lùi về phía sau từng bước.
"Cổ Nguyệt Bắc Cự ngất rồi, làm sao bây giờ?"
Có người vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ kêu to lên.
"Còn làm sao nữa! Chúng ta đông như vậy, Phương Nguyên chỉ có một người, cùng nhau xông lên đánh hắn một trận." Có người gào thét, nổi giận đùng đùng.
"Đúng vậy, hắn không biết sống chết, dám một mình khiêu khích chúng ta. Đúng là ăn gan hùm mật gấu! Tất cả mọi người cùng xông lên!!"
Nhưng mà bọn họ còn chưa làm gì thì Phương Nguyên đã động thủ.
Hắn nhảy liên tiếp vài bước, xông vào đám người.
Bàn tay hắn chém nghiêng vào cổ một thiếu niên. Thiếu niên này trợn trắng mắt, ngã xuống.
Aaaaaa!! Một thiếu niên gào to, vung nắm đấm về phía Phương Nguyên.
Tiếng gào của thiếu niên vốn là đang hùng dũng vang dội, nhưng sau khi lãnh cú đá này, âm điệu của nó lập tức cao lên thành vừa sắc vừa nhọn, vô cùng đau đớn, vô cùng thê thảm.
Phịch.
Hai tay hắn che đũng quần, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, hắn lăn lộn qua lại, a a a kêu to, đau đến mồ hôi lạnh ướt cả người.
Phương Nguyên vung hai bàn tay, như hổ vào bầy dê!
Hắn có năm trăm năm kinh nghiệm chiến đấu, còn những thiếu niên này chỉ là một đám non mềm vừa mới tu hành mà thôi, sao có thể là đối thủ của hắn?
Chỉ trong nháy mắt, đám thiếu niên này đã bị Phương Nguyên đánh ngã hết. Cả đám không phải là té xỉu thì cũng là nằm trên mặt đất, đau đến không thở nổi, đau đến chết đi sống lại.
"Có chuyện gì xảy ra?!"
Cổ Nguyệt Mạc Bắc đi đến, giật mình kêu lên. Hắn thấy Phương Nguyên đứng ở cổng chính học đường, xung quanh đó lại có năm sáu học viên té ngã.
"Phương Nguyên hắn, hắn muốn trấn lột nguyên thạch của chúng ta!" Một thiếu niên đang nằm trên mặt đất vừa ôm bụng vừa tức giận kêu to.
"Vẫn còn nhiều hơi sức quá nhỉ."
Phương Nguyên bình thản, đá mạnh vào bụng thiếu niên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!