Chương 25: Cảnh xuân tươi đẹp

Dịch giả: lamlamyu17

"Hắn là Phương Nguyên hay là Phương Chính?" Có vài học viên nói nhỏ, vẫn có người không phân biệt được hai huynh đệ song sinh này.

"Là Phương Chính. Phương Nguyên luôn mang vẻ lạnh lùng, trên mặt hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện vẻ lo lắng." Có người giải thích.

"Vậy thì có cái đáng xem rồi. Phương Chính chính là thiên tài loại giáp duy nhất của sơn trại ta trong ba năm qua đấy." Mọi người hăng hái nhìn.

Phương Chính cảm nhận được áp lực từ trong những ánh mắt này, điều này làm cho hắn càng thêm căng thẳng.

Đứng trên sân, ngón tay hắn cũng run lên nhè nhẹ.

Hắn phát ra nguyệt nhận thứ nhất, vốn là nhắm vào ngực người cỏ nhưng vì căng thẳng mà hắn đánh trật. Cuối cùng, nguyệt nhận cắt vào phần cổ của hình nộm người cỏ.

Các thiếu niên lập tức kêu lên kinh ngạc một hồi.

Bọn họ nghĩ rằng Phương Chính cố ý, hắn không bắn vào mục tiêu dễ dàng nhất như phần ngực mà nhắm vào phần cổ. Đây chính là biểu hiện tự tin tuyệt đối vào thủ pháp công kích của mình.

Bọn họ không khỏi càng thêm mong chờ biểu hiện tiếp theo của Phương Chính.

Hai người Cổ Nguyệt Mạc Bắc và Cổ Nguyệt Xích Thành cũng sa sầm nét mặt.

Chỉ có hai người ở đây nhìn ra sai lầm của Phương Chính, đó là gia lão học đường và Phương Nguyên.

Nguy hiểm thật! Nhìn thấy nguyệt nhận này, trong lòng Phương Chính kêu hoảng một tiếng, âm thầm cảm thấy may mắn.

Hắn hít sâu vài lần, ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó lại phát ra hai nguyệt nhận. Lần này hắn không tiếp tục phạm sai lầm, hai nguyệt nhận đều chính xác trúng vào trước ngực người cỏ.

Kết quả này làm cho gia lão học đường gật gật đầu, Mạc Bắc và Xích Thành thì bình tĩnh lại. Thành tích này của Phương Chính cũng ngang bằng bọn họ, vậy phải xem gia lão học đường cho điểm như thế nào rồi.

Đám học viên thì phát ra tiếng thở dài.

Biểu hiện lúc sau của Phương Chính cũng không xuất sắc, làm cho bọn họ có hơi thất vọng.

Vài tổ tiếp theo cũng không có gì để xem, không ai có thể biểu hiện tốt hơn ba người Mạc Bắc, Xích Thành, Phương Chính.

Các thiếu niên bắt đầu xì xào bàn tán.

"Xem ra đứng đầu khảo hạch ngày hôm nay, hẳn là trong ba người bọn họ."

"Ba người bọn họ đều bắn trúng hình nộm, không biết gia lão đại nhân xem trọng ai hơn."

"Chờ đã, đến tổ cuối cùng rồi, Phương Nguyên ra sân."

À, chính làthiên tài lạnh lùng

"loại bính đó hả? Ha ha."

Mãi đến tổ cuối cùng, Phương Nguyên mới bình tĩnh lên sân khấu.

"Là tên Phương Nguyên kia..." Cổ Nguyệt Mạc Bắc ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên một lần rồi lại hạ mi mắt xuống, cũng không thật sự quan tâm.

"Lần trước là ngươi gặp may, chọn được một con Nguyệt Quang cổ có ý chí yếu ớt nên mới có thể giành được hạng nhất. Lần này xem ngươi biểu hiện thế nào!"

Cổ Nguyệt Xích Thành nắm chặt hai tay, chờ xem Phương Nguyên bị chế nhạo.

"Ca ca... Lần này cũng không giống như lần trước, ta cố gắng luyện tập lâu như vậy, nhất định có thể hơn hẳn ngươi." Trong đám người, Cổ Nguyệt Phương Chính mím môi, vô thức nắm chặt nắm đấm.

Khảo hạch luyện hoá bản mệnh cổ lần trước, hắn có tư chất loại giáp lại đành phải xếp thứ hai, hắn tất nhiên không phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!