Dịch giả: lamlamyu17
Trong truyền thuyết, thế giới này tồn tại một con sông thời gian, lưu chuyển chống đỡ thế giới này. Mà sử dụng sức mạnh của Xuân Thu Thiền, có thể ngược dòng lên trên, trở lại lúc trước.
Đối với lời đồn này, thế nhân nhiều cách nói xôn xao. Rất nhiều người cũng không tin, có vài người thì nửa tin nửa ngờ.
Dường như không ai thật sự tin tưởng.
Bởi vì mỗi một lần sử dụng Xuân Thu Thiền, đều phải trả giá sinh mạng, hiến tế toàn bộ thân thể cùng tất cả tu vi, làm sức mạnh điều động.
Cái giá này thật sự quá đắt, càng khiến cho không ai chấp nhận được chính là
- trả giá sinh mạng cũng không biết kết quả như thế nào.
Cho dù có người đạt được Xuân Thu Thiền, cũng không dám rảnh rỗi sử dụng lung tung.
Ngộ nhỡ tin đồn là giả, chỉ là âm mưu thì sao?
Nếu không phải Phương Nguyên cùng đường, cũng sẽ không sử dụng nó như vậy.
Chẳng qua hiện tại, Phương Nguyên đã triệt triệt để để tin tưởng.
Bởi vì sự thật như sắt thép xảy ra trước mắt, không thể nào phản bác. Hắn thật sự sống lại!
"Nhưng mà đáng tiếc con Cổ tốt này, lúc trước thật phải mất sức chín trâu hai hổ, giết hại hơn mười vạn người, làm cho người người oán trách, trăm cay nghìn đắng mới luyện chế được..." Phương Nguyên trong lòng thầm than thở, tuy rằng sống lại, nhưng mà cũng không mang theo Xuân Thu Thiền.
Con người là linh hồn vạn vật, Cổ là tinh hoa thiên địa.
Cổ vô cùng quái lạ, nhiều đếm không xuể. Có Cổ dùng một lần hoặc là hai ba lần, sẽ hoàn toàn tiêu tán. Mà có Cổ, chỉ cần không sử dụng quá độ, là có thể sử dụng lặp đi lặp lại được.
Có lẽ Xuân Thu Thiền chính là cái loại Cổ trùng tiêu hao chỉ có thể sử dụng một lần này.
"Chẳng qua cho dù là không có, cũng có thể lại luyện chế một con. Kiếp trước ta có thể luyện chế, chẳng lẽ kiếp này thì không thể sao?" Sau khi than tiếc, trong lòng Phương Nguyên lại không khỏi dâng lên một hồi chí khí hào hùng.
Bản thân có thể sống lại, tổn thất Xuân Thu Thiền hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Hơn nữa hắn còn mang trân bảo, cũng không phải hai bàn tay trắng.
Cái trân bảo này, chính là hai trăm năm trí nhớ cùng kinh nghiệm của hắn.
Trong trí nhớ của hắn tồn tại rất nhiều kho tàng, hiện giờ vẫn chưa có người nào mở ra. Còn có một đám sự kiện lớn, khiến hắn có thể dễ dàng nắm giữ dòng chảy lịch sử. Còn có vô số con người, có một số là tiền bối ẩn tu, có một số là thiên tuấn kì tài, có vài người thậm chí còn chưa sinh ra.
Còn có từng trải việc khổ tu nặng nhọc, kinh nghiệm chiến đấu phong phú trong năm trăm năm qua.
Có những cái này, không thể nghi ngờ là nắm giữ đại cục cùng tiên cơ. Chỉ cần làm thật tốt, tung hoành nhân gian, tái hiện hào quang cự ma kiêu hùng, hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí có thể tiến thêm một bước, trùng kích vào cảnh giới cao hơn!
Nghĩ vậy, đã cảm thấy ngổn ngang trăm mối.
Suy tư một lát, đầu mày hắn càng nhăn càng sâu.
Thời gian năm trăm năm, thật sự có hơi dài. Chưa nói đến chuyện trí nhớ đã mơ hồ, không nhớ nổi. Cho dù mật địa kho tàng, cơ duyên tiên sư nhớ rõ rất nhiều, nhưng phần lớn không phải cách xa vạn dặm, thì cũng là cần ở riêng một thời gian mới có thể mở ra.
"Mấu chốt hàng đầu vẫn là tu vi. Mình hiện giờ nguyên hải chưa mở, còn chưa bước lên con đường tu hành Cổ sư, vốn là một phàm nhân! Phải mau chóng tu hành, tăng trưởng tu vi, cản đầu lịch sử, dốc sức chiếm trước tiên cơ, giành giật chỗ tốt."
Hơn nữa rất nhiều kho tàng bí mật, tu vi không đủ, cho dù chiếm được cũng không tiêu hóa được. Ngược lại là khoai lang phỏng tay, hoài bích có tội.
Nan đề thứ nhất hiện ra trước mặt Phương Nguyên, chính là tu vi.
Nhất định phải nhanh chóng nâng cao tu vi, nếu như chậm chạp giống như đời trước thì như người ta nói, món Hoàng Hoa cũng đã lạnh*.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!