Điều này đã khiến cho các cổ tiên Nam Cương muốn đến dò xét di chỉ núi Nghĩa Thiên đều không làm được. Liên quan đến chuyện của mình, mặc kệ là Ảnh Tông hay Thiên Đình hoặc Phương Nguyên, đều ăn ý giữ bí mật. Đám cổ tiên Nam Cương không thể tìm hiểu được.
Từ khi Chính đạo ưu tiên ra tay, bố trí cổ trận bao quanh mộng cảnh siêu cấp, ma đạo và tán tiên đều không cam lòng, rất nhiều người đều đến điều tra cổ trận.
Các cổ tiên Chính đạo nhiều lần phát hiện tung tích của bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ không xông vào cổ trận, cổ tiên Chính đạo cũng mắt nhắm mắt mở.
Phương Nguyên lựa chọn một sơn động bình thường, kiên nhẫn chờ mấy ngày.
Hắn rốt cuộc cũng chờ được Tiêu Lôi Tử rời khỏi cổ trận phòng ngự.
Hành động của Tiêu Lôi Tử cũng không che giấu. Phương hướng rời đi cũng là đường mà gã đến trước đó.
"Tiêu Lôi Tử đã ngụy trang thành cổ tiên La gia. Khi trốn đi, tất nhiên phải công khai. Bằng không sẽ lộ ra việc mình chột dạ." Phương Nguyên chăm chú nhìn theo Tiêu Lôi Tử, thấy gã bay đi, Phương Nguyên cũng lập tức đi theo.
Hai người trước sau phi hành một hồi.
Tiêu Lôi Tử bỗng nhiên giảm bớt tốc độ, rơi xuống đỉnh một ngọn núi vô danh.
Gã quay lại nhìn Phương Nguyên:
"Các hạ đã đi theo ta một khoảng thời gian lâu như vậy, không biết có chuyện gì không?"
Tiêu Lôi Tử cũng không có biểu hiện giương cung bạt kiếm.
Bởi vì khi Phương Nguyên theo dõi, hắn chủ động để Tiêu Lôi Tử phát hiện.
Phương Nguyên cũng dùng cổ Thái Độ biểu đạt thiện ý của mình cho Tiêu Lôi Tử biết.
Tiêu Lôi Tử vì thế mới không có ác thanh ác khí với Phương Nguyên, nhưng cũng phải đề phòng như cũ.
"Quấy rầy tiên hữu, thật sự có lỗi." Phương Nguyên thi lễ một cái, vô cùng khách sáo nói rõ ý đồ của mình.
Thì ra, Phương Nguyên tự xưng mình là tán tu sơn dã, rất hiếu kỳ với mộng cảnh. Vô tình nghe đồn, nói Tiêu Lôi Tử có môn đạo có thể hối lộ cổ tiên Chính đạo giúp mình trà trộn vào cổ trận phòng ngự, đích thân tiếp xúc mộng cảnh, xem thử có cơ duyên nào hay không.
Phương Nguyên đã chờ ở bên ngoài rất lâu, rốt cuộc mới chờ được Tiêu Lôi Tử ra ngoài, lúc này mới theo dõi.
"Thì ra vụ làm ăn này đã được truyền ra ngoài, ngay cả người ngoài như ngươi cũng có thể dễ dàng thám thính được." Tiêu Lôi Tử cũng không hoài nghi, cười một tiếng, nói.
"Đi theo ta. Ngươi muốn tiến vào mộng cảnh tìm kiếm cơ duyên, đây cũng là chuyện thường tình của con người. Nhưng ta cũng không phải là người trung gian chính, ta dẫn ngươi đến gặp Bạch Thỏ cô nương." Tiêu Lôi Tử rất nhiệt tình.
Mặc dù gã không biết Phương Nguyên, nhưng khí tức cổ tiên Nam Cương trên người Phương Nguyên không giả được.
Đồng thời, Nam Cương là vực có ẩn tu nhiều nhất trong năm vực. Đây là phong cách của Nam Cương. Rất nhiều cổ tiên từ lúc thăng tiên cho đến về sau, tất cả đều không để ai biết đến.
Bay chưa được một ngày, Phương Nguyên dưới sự dẫn dắt của Tiêu Lôi Tử đã gặp được Bạch Thỏ cô nương.
Vị nữ cổ tiên này có diện mạo giống như gái mười tám xuân xanh, hai mắt như hồng ngọc sáng long lanh, mặt tròn đáng yêu, bờ môi hơi nhô lên. Khi nói chuyện, giọng nói vô cùng nhanh.
Tình huống gặp mặt với Bạch Thỏ cô nương khiến Phương Nguyên cảm thấy rất kinh ngạc.
Bởi vì Bạch Thỏ cô nương này đặt một tòa phàm cổ phòng bên trong một ngọn núi, có không ít ma đạo, tán tiên ra ra vào vào phàm cổ phòng này.
"Đây là chỗ buôn bán mộng cảnh, ngươi đến là đúng rồi."
"Nếu ngươi muốn tiến vào mộng cảnh, ta có thể dựa theo một cách, nhưng phải xem ngươi trả cái giá bao nhiêu."
"Trả giá càng cao, tất nhiên ngươi càng nhanh tiến vào mộng cảnh. Nói không chừng ngươi còn có thể sớm một chút gặp được tiên duyên của mình." Bạch Thỏ cô nương nói đến đây, ngón tay cái nhếch lên, chỉ vào vách tường sau lưng Phương Nguyên.
Nơi đó đã treo đầy các bảng hiệu lớn nhỏ, trên bảng hiệu viết tên từng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!