Diệp Tiểu Thuyền vẫn cứ nghĩ mẹ Thiện Kiều là một người điên—Cung Thải và các cô bác trong khu đều nói vậy.
Lúc được Thiện Kiều bế vào nhà, Diệp Tiểu Thuyền còn sợ đến rụt cả người lại.
Trong phòng ấm hơn hẳn bên ngoài, nhưng không nhờ bất kì thiết bị làm ấm nào, mà đơn giản là vì cửa đóng chặt, gió lạnh không lọt vào được.
Diệp Tiểu Thuyền ngửi thấy một mùi thơm, là mùi thơm của thịt.
Đã lâu lắm rồi, nó chưa được ăn thịt.
Thiện Kiều đặt Diệp Tiểu Thuyền xuống ghế sofa—không phải loại sofa bằng da hay vải dệt thường thấy ở các nhà, mà đơn thuần là một tấm phản, đông đến thì trải lên một lớp vải, miễn cưỡng coi như sofa.
Phòng bếp truyền ra vài tiếng "loảng xoảng" chói tai, rõ ràng là âm thanh cả loạt đồ sứ rớt đất, theo sau là tiếng chửi của một phụ nữ: "Chó má, lại vỡ!"
Diệp Tiểu Thuyền run lập cập, chỉ sợ giây sau sẽ có một người phụ nữ cầm dao lao ra.
Thế mà khác hẳn với những gì nó tưởng tượng, không có người phụ nữ nào đi ra, nhưng Thiện Kiều thì đã vào bếp.
"Lang thang đi đâu đấy? Sao giờ này mới về? Củ cải muối của bà mày hầm sắp nát mẹ nó rồi!" Người phụ nữ liên tục nói những lời thô tục, nhưng đến tận bây giờ nhớ lại, Diệp Tiểu Thuyền vẫn phải công nhận một điều, giọng nói của chị ta rất êm tai.
Tên cũng đẹp, là Ngọc Hà.
Không biết Thiện Kiều nói cái gì, mà Ngọc Hà "Ôi" lên một tiếng xong ngó ra phòng khách. Đột nhiên phải chạm mắt với chị ta, Diệp Tiểu Thuyền sợ đến bất động toàn thân.
Lúc này Thiện Kiều mới nói lớn lên một chút, Diệp Tiểu Thuyền cũng nghe được, "Để đó tôi xào rau, ra ngoài đi."
Ngọc Hà hớn hở ra khỏi phòng bếp, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Tiểu Thuyền.
Thời đó, đàn bà trong xưởng thì làm gì biết ăn mặc, thấy phụ nữ mặc đồ sặc sỡ còn chửi là "sa đoạ". Cả khu, mà thậm chí là cả khu nhà máy, chỉ có mình Ngọc Hà đi cao gót uốn tóc xoăn đắp trang điểm.
Cô cũng không phải công nhân nhà máy, người bố đã mất của Thiện Kiều mới là công nhân.
Diệp Tiểu Thuyền buộc phải đối mặt với Ngọc Hà, khiếp đảm kêu lên một tiếng "nương nương".
(*tạm thời chưa nghĩ ra từ nào chuẩn ngữ nghĩa sắc thái thay cho "nương nương" nên xin phép lệch tông một chút ở đây =v=)
Ngọc Hà khoa trương cười lớn, ôm Diệp Tiểu Thuyền vào trong ngực, "Ai ui bé con đáng thương, sao mặc ít đồ thế này? Con mẹ chó đẻ kia của con không cho con mặc quần áo tử tế sao?"
"Đừng có nói bậy trước mặt trẻ con." Thiện Kiều bưng ra một bát sứ lớn từ phòng bếp, lạnh lùng lườm Ngọc Hà, "Dọn cơm đi."
"Đấy, nuôi con trai để rồi nó dạy ngược lại mình thế này đây!" Ngọc Hà miệng thì phàn nàn nhưng nét mặt chẳng hề tỏ ra khó chịu, xỏ dép lê đi vào phòng bếp lấy bát đũa, lại vẫy vẫy Diệp Tiểu Thuyền, "Bé con, vào đây ăn thử canh vịt hầm củ cải muối của chị Ngọc Hà đi."
Diệp Tiểu Thuyền ngây người nhìn hai mẹ con nhà họ.
Thiện Kiều nói: "Đói thì vào ăn."
"Hơ! Nói cái gì đấy?" Ngọc Hà cười cười với Diệp Tiểu Thuyền, "Mau vào đây, đói hay không cũng phải ăn một ít, tay nghề của chị Ngọc Hà đỉnh hơn con mẹ ti tiện kia của bé con nhiều."
Diệp Tiểu Thuyền đi đến cạnh bàn, ngay lập tức nuốt nước miếng đánh ực.
Ngọc Hà cười sang sảng, múc đầy một tô canh lớn cho nó, bên trong có cả chân vịt cánh vịt cùng không ít củ cải muối.
Diệp Tiểu Thuyền cứ thế trợn tròn mắt nhìn.
Ngọc Hà định gắp miếng cánh với đùi còn lại cho Thiện Kiều, nhưng Thiện Kiều lập tức cản lại, "Cứ ăn đi."
"Dám cãi lại mẹ à? Đủ lông đủ cánh rồi đấy phỏng?" Ngọc Hà không nói nhiều, kiên quyết nhét cánh với đùi vào bát Thiện Kiều, sau đó lấy cho mình phần ức, "Tao ăn cái này."
Diệp Tiểu Thuyền chưa lớn nhưng cũng chẳng còn nhỏ, trước giờ đã ăn không biết bao nhiêu cay đắng, cả mặt lẫn người đều đầy ắp thương tích do bị cha mẹ nuôi đánh đập, thế mà đột nhiên lại được một gia đình xa lạ múc canh cho ăn, bất giác rơi nước mắt từ lúc nào không hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!