Thiện Kiều lại chạm lên hình xăm cánh ưng, đầu tiên chỉ là đầu ngón tay, sau đó là cả lòng bàn tay.
Nơi tiếp xúc như tóe điện, khiến toàn thân Diệp Tiểu Thuyền run lên, chân eo cũng mất lực, gần như không ngồi vững được nữa.
Lúc cả người thoáng nghiêng ngả đi, tay phải hắn bám lấy đầu gối Thiện Kiều theo bản năng.
Thiện Kiều không đẩy hắn ra, cũng không ra lệnh cho hắn buông tay, chỉ cứ vậy nhìn hắn, bàn tay lần từ hình xăm ra nắm cằm hắn.
"Anh..." Hắn gần như thì thào.
"Đôi khi anh nghĩ, nếu năm đó mà không bế em về nhà thì sao." Thiện Kiều nói:
"Anh vẫn sẽ nhập ngũ năm 18 tuổi, đến nơi biên cương xa xôi này. Nhưng còn em? Cuộc sống của em sẽ thế nào?"
Diệp Tiểu Thuyền không nghĩ Thiện Kiều lại tự hỏi mình một câu dài như vậy, càng không nghĩ Thiện Kiều sẽ vuốt ve hình xăm của mình lâu đến thế.
"Nếu khi đó anh không cứu em."
Hắn chạm mắt với Thiện Kiều, "Thì chắc em đã bỏ mạng từ trước khi lên 18 rồi.
"Thiện Kiều lại nhíu mày càng sâu, ngón tay cũng thêm một phần lực. Diệp Tiểu Thuyền thuận thế ngẩng hắn lên, nhìn Thiện Kiều không chớp mắt. Tuyết bên ngoài đổ ngày một nhiều, bông tuyết tựa như mưa nặng hạt ngày hè, liên tục tạt vào cửa kính, tiếng vang ầm ầm. Nhưng Diệp Tiểu Thuyền lại cảm thấy nhịp tim của mình còn vang dội hơn cả. Rốt cục hắn cũng nhìn thấy chính mình trong con người đen trầm của Thiện Kiều. Tựa như rất lâu sau, bàn tay Thiện Kiều trên cằm hắn mới thả lỏng,"Không còn sớm đâu, đi ngủ đi."
"Anh." Diệp Tiểu Thuyền nói: "Trả lời em vấn đề này đi.
"Ánh mắt Thiện Kiều đã thay đổi. Nhưng Diệp Tiểu Thuyền vẫn nắm chắc hi vọng với cái nhìn vừa xong,"Thật sự là ưng mãi mãi chỉ thích tự do, chán ghét mọi sự ràng buộc sao?
"Thiện Kiều đứng dậy, ra cửa. Diệp Tiểu Thuyền không khỏi lớn tiếng:"Anh!"
Thiện Kiều không quay lại, đến khi tay đã chạm lên nắm đấm cửa mới nói: "Không ai là không thích tự do, nhưng đã sống thì sẽ luôn có vướng bận."
Ấm áp trong mắt Diệp Tiểu Thuyền dần biến thành ẩm ướt mơ hồ.
Hai nắm trước chưa chắc hắn đã hiểu được lời này.
Nhưng hiện tại, hắn biết nó mang ý tứ gì.
Không ai là không thích tự do, nhưng đã sống thì sẽ luôn có vướng bận.
Hắn là vướng bận của Thiện Kiều.
Tầng hai khách sạn có một ban công nho nhỏ, Thiện Kiều dựa vào khung cửa ngăn cách hành lang với ban công, vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài.
Thị trấn Đại Thạch chưa bao giờ có tuyết rơi lớn đến thế.
Nhưng trong trí nhớ của anh, mùa đông ở Đại Thạch còn lạnh hơn nơi này.
Dính phải hơi lạnh âm ẩm ấy, cả người đã thấy như rơi vào nước đá, hít một hơi là nước đá tràn vào cơ thể, nội tạng cũng cóng đến phát run.
Diệp Tiểu Thuyền bé xíu núp trong một góc khuất, mặc bộ quần áo mong manh gần như vô dụng trong cái lạnh khi ấy, nhìn qua hắn như sắp chết đến nơi.
Chỉ ngẫu nhiên nhớ lại, nhưng cảnh tượng từ bao nhiêu năm về trước lúc nào cũng hiện ra mồn một trước mắt.
Có lẽ ngay từ đêm đông hôm ấy, vận mệnh đã kết thành dây xích, trói hai con người vốn dĩ chẳng liên quan lại với nhau.
Gần hết điếu, Thiện Kiều cúi người dập thuốc xuống mặt đất, đang định đứng dậy đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên hành lang.
Là Diệp Tiểu Thuyền.
"Anh." Diệp Tiểu Thuyền nói: "Bên ngoài này lạnh, anh về phòng đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!