Từ Thải Ba đến Viễn Thành có một tuyến cao tốc nối thẳng. Đường mới xây ba năm trước, vuông vắn rộng rãi, chưa kể vùng biên cương ít xe cộ đi lại, có khi tận dụng làm đường đua cũng được.
Chỉ cần không xuất hiện tình huống đặc biệt, 9 10h tối là Diệp Tiểu Thuyền đã có thể đến Viễn Thành, tìm người giao mơ cho Có Biển, ở trọ một đêm rồi sáng sớm lên đường về.
Nhưng mới đi được nửa lộ trình, đột nhiên lại có lệnh cấm đường.
Diệp Tiểu Thuyền đã lái xe ở vùng biên cương này bao nhiêu năm nay, vừa nhìn là biết có chuyện gì.
Trong điều kiện đường xá thông thoáng, khí hậu thuận lợi mà có lệnh cấm đường, thì đồng nghĩa với việc phía trước đang có hành động quân sự.
Do không biết đường còn bị ngăn đến bao giờ, một vài xe đã chủ động quay đầu. Diệp Tiểu Thuyền vẫn cầm tay lái, sốt ruột nhìn về phía trước, rồi lại quay qua rổ mơ để ở ghế bên cạnh.
Mơ là loại quả rất dễ hỏng. Năm nào cũng có rất nhiều người nơi khác đến Thải Ba mua mơ đóng thùng mang về, cũng chọc tượng trưng vài cái lỗ trên thùng, tưởng thế là thông thoáng rồi mà phần lớn mơ bỏ vào là một dạng, hôm sau lấy ra đã là một dạng khác.
Cho nên để giữ cho mơ tươi ngon nhất có thể, Diệp Tiểu Thuyền không hề bỏ vào thùng mà vẫn xếp nguyên trong rổ.
Nếu như không gặp phải cấm đường, hẳn là mơ đến Có Biển vẫn sẽ còn tươi ngon lắm.
Trông thấy một chiếc xe việt dã từ làn bên trái đang quay đầu lại, Diệp Tiểu Thuyền hạ cửa kính xuống, vẫy vẫy tay.
Lái xe là một người đàn ông trung niên người dân tộc thiểu số, liên tiếp khoát tay nói: "Không nói là cấm đến bao giờ, quay lại đi thôi!"
Diệp Tiểu Thuyền thấy tim cũng trùng đi.
Quả thật đã cấm đường thì không thể nói trước điều gì. Lần lâu nhất mà hắn gặp phải kéo dài từ 7h sáng đến tận rạng sáng ngày hôm sau, khiến du khách trên xe không ngừng than vãn, mà lần ngắn nhất thì cũng phải hơn bốn tiếng.
Nếu như chậm tận bốn tiếng, không thể nào kịp đến Có Biển trước 12h đêm nay, thì sớm nhất cũng phải đến mai Thiện Kiều mới ăn được mơ.
Mà đấy đã là tình huống khả dĩ nhất.
Diệp Tiểu Thuyền nhíu chặt mày, hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng đến vậy.
Nhỡ như mơ đến tay Thiện Kiều đã không còn tươi, thì chuyến này của hắn còn có ý nghĩa gì?
Nhưng nếu quay lại giữa đường...
Diệp Tiểu Thuyền gục xuống bánh lái, một lát sau ngẩng dậy, gượng cười một tiếng rồi nổ máy, chạy tiếp về phía trước.
Đến một nơi nhất định, đường sẽ bị chặn lại hoàn toàn, sau đó phải chờ thêm mấy tiếng, thậm chí là mười mấy tiếng, đến khi nào hành động quân sự kết thúc thì mới có thể chạy tiếp được.
Cũng có nghĩa đến Viễn Thành thì đã nửa đêm, tệ hơn nữa là sáng mai hoặc chiều mai. Mơ không còn tươi, không khác gì được chuyển phát bằng đường phổ thông.
Nhưng hắn vẫn không muốn quay lại giữa chừng.
Mục đích hắn đi Viễn Thành, không đơn giản là để gửi mơ cho Thiện Kiều.
Mơ thuận lợi đến tay Thiện Kiều hay không, Thiện Kiều có ăn được mơ hay không, kì thực đều không quá quan trọng như vậy.
Hắn chỉ đang vắt hết óc tìm ra một cái cớ cho mình đến Viễn Thành.
Nỗi nhớ Thiện Kiều đã sâu đậm nhường nào, hắn là người rõ hơn ai hết.
Hiện tại hắn không còn là Diệp Tiểu Thuyền một mình rời khỏi Viễn Thành trong trận tuyết đầu mùa năm nào, hắn đã có sự nghiệp của riêng mình, mặc dù chưa đến mức "phát tài" như Tạ Tố nói, nhưng mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát, với định hướng phát triển rõ ràng.
Nhưng chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Thiện Kiều, hắn vẫn luôn là Diệp Tiểu Thuyền của trước kia.
Không, ít ra Diệp Tiểu Thuyền trước kia còn ở được ở bên cạnh Thiện Kiều.
Còn hắn bây giờ, nhớ Thiện Kiều đến trắng đêm, muốn vụng trộm trở lại nơi có Thiện Kiều cũng phải tìm được một cái lí do để thuyêt phục bản thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!