Chương 25: Hắn muốn học theo cách sống của Thiện Kiều

Tàu đến thành phố Đan Trang, cũng coi như đã tiến vào Tây Bắc.

Từ Đan Trang, chạy tiếp nữa lên Tây Bắc là đến thị trấn nhỏ "xa tít mù tắp" nào đó.

Nhưng nơi ấy không phải điểm đến lần này của Diệp Tiểu Thuyền.

Hắn xuống ở nhà ga Đan Trang, để đón chuyến tàu hoả đến thị trấn Thải Ba ở phía Tây.

Tàu hoả lúc nào cũng đến muộn, không xác định được chính xác thời gian xuất phát, nên Diệp Tiểu Thuyền không dám đi quá xa, đành ngồi ngay gò đất ngoài ga ăn mì úp.

Nhà ga Đan Trang là nhà ga cũ, đèn chữ Đan Trang còn chẳng hiện lên đủ. Ba năm trước, thành phố cho sửa lại nhà ga phía Nam, rộng rãi hoành tráng hẳn, hệ thống an ninh xoát vé cũng được hiện đại hoá, so ra, nhà ga mấy chục năm tuổi này lại càng giống một ông già lụ khụ sắp xuống lỗ.

Nhưng tàu của Diệp Tiểu Thuyền lại chỉ đi qua "ông già" này.

Nước pha mì không phải nước sôi, ngâm đến mười phút cũng chưa mềm ra. Diệp Tiểu Thuyền cũng chẳng quan trọng hoá, giải quyết hết sạch trong vài đũa. Lúc đứng dậy đi vứt rác, hắn bắt gặp vài bóng người lạc lõng đang ngơ ngác ngóng trông trong sảnh.

Diệp Tiểu Thuyền chăm chú nhìn theo, đờ cả người mất mấy giây,

Nhà ga cũ kĩ này là nơi cất chứa biết bao hồi ức của hắn.

Hắn đã từng ở đây đợi Thiện Kiều, trong gió tuyết rét lạnh của mùa đông, níu kéo một niềm hi vọng mong manh, hết năm này qua năm khác.

Năm mười tám tuổi, gặp được Thiện Kiều đã giải ngũ, hắn khăng khăng đòi theo anh đến Viễn Thành, lúc đi qua đây, hắn có nói cho Thiện Kiều rằng—Em giỏi tìm kiếm, cũng rất giỏi chờ đợi.

Thế mà mới chỉ như một thoáng chớp mắt, năm năm đã trôi qua.

Hắn không chỉ còn biết tìm kiếm và chờ đợi, mà đã biết cả rời đi.

Xe tuần tra đi qua, hắt ra ánh sáng loá mắt khiến Diệp Tiểu Thuyền vô thức nhắm mắt lại, thoát khỏi dòng hồi tưởng.

Loa trên boong phát ra thông báo, chuyến tàu mà hắn muốn chuyển lên sẽ vào bến trong nửa tiếng nữa.

Cùng lúc đó, một thông báo khác vang lên: "Chuyến tàu KX20 đi đến Viễn Thành bắt đầu kiểm vé.

"Hầu kết Diệp Tiểu Thuyền cử động rất nhẹ, tay xách hành lí bỗng chốc siết chặt, mu bàn tay và cánh tay nổi lên đầy gân xanh. Nửa phút sau, hắn cứ thế vào ga, bước chân ngày một gấp gáp, qua cửa kiểm an xong thì hướng thẳng về phía đoàn tàu KX20 đang soát vé. Mãi đến lúc đưa vé ra, hắn bỗng nhiên giật mình. Như chợt bừng tỉnh từ trong mộng. Đằng sau vẫn còn hành khách đang chờ, nhân viên soát vé kì quái nhìn Diệp Tiểu Thuyền, rồi phàn nàn với giọng đặc địa phương:"Nhầm chuyến rồi, tránh ra tránh ra!"

Diệp Tiểu Thuyền cầm lại vé của mình, rời khỏi hàng người xong, mới cảm thấy toàn thân như run lên.

Nhà ga lúc nào cũng ồn ào, nhưng hiện tại hắn chắng còn nghe thấy bất kì âm thanh nào, tay không nhịn được mà run lên, rớt cả vé tàu.

Gần một phút sau, hắn mới kiểm soát lại được thân thể mình, ngồi xổm xuống nhặt vé lên.

Trên vé viết rõ, hắn muốn lên chuyến tàu chậm đến Thải Ba, chứ không phải K20X.

Một lượt hành khách vừa đi, sảnh chờ cũng chẳng còn mấy người, Diệp Tiểu Thuyền tìm một chỗ ngồi xuống, gác tay phải lên trán.

Hắn thực sự không phải người kiên định hay giỏi kiềm chế, cho nên vừa nghe thấy chuyến tàu đến Viễn Thành chuẩn bị xuất phát đã vội vàng lao ra như người mất hồn như thế. Nếu trên tay hắn có tấm vé lên K20X thật, chắc hẳn giờ này hắn đã trên đường đến Viễn Thành rồi.

Hắn siết tay thành nắm đấm, tự gõ lên trán mình mấy cái.

Thời gian trôi qua như vô tận—dù thực chất chỉ hơn 20 phút sau, chuyến tàu chậm đã bắt đầu soát vé.

Đi hết một ngày một đêm, Diệp Tiểu Thuyền cũng đến được Thải Ba.

Một thị trấn nhỏ nằm về phía Tây Nam của Viễn Thành, không dồi dào tài nguyên du lịch như Viễn Thành, nhưng được cái khí hậu ưu ái cho nào là mơ siêu ngọt, quả sung, nho đủ loại, rồi cả táo ta nữa, làm thành đặc sản quả khô của Tây Bắc thì cực đỉnh, có nói đỉnh nhất toàn Tây Bắc thì cũng không ngoa.

Hồi mới tới Viễn Thành được một năm, Thiện Kiều có đưa hắn đến đây một lần, nhờ vậy mà Diệp Tiểu Thuyền mới biết về nơi này.

Viễn Thành với Thải Ba cách nhau cả ngàn cây số, nếu đường xá không bị tuyết phủ sương mù gây cản trở, thì cũng phải mất hơn mười tiếng mới đến nơi. Khi ấy Thiện Kiều đi có việc, hắn bám càng theo, đến trước lúc về lại Viễn Thành, Thiện Kiều có ghé qua đây mua rất nhiều quả khô lẫn quả tươi vừa hái xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!