Cửa sổ ghế lái mở một phần ba, nhờ có gió lạnh trên cao nguyên tràn vào xe nên nhịp tim kịch liệt của Diệp Tiểu Thuyền lúc này mới không bị phát hiện.
Hắn cứ nghĩ Thiện Kiều sẽ chỉ đơn giản nói "Tùy."
Nhưng Thiện Kiều lại hỏi: "Là đi chơi hay đi làm ăn?"
Lồng ngực Diệp Tiểu Thuyền như thít lại đến nhức nhối. Quá rõ ràng, mười giây vừa rồi anh trầm mặc chính là để nghiêm túc nghĩ cho hắn.
Kim Dân Hải cười nói: "Vừa chơi, vừa tìm cơ hội làm ăn. Chắc Tiểu Thuyền chưa đến Nam Thành bao giờ phải không? Nam Thành lớn lắm, cơ hội nhiều vô kể, ở chơi một thời gian mà thấy hợp thì thử ở lại phát triển xem sao. Có tôi ở Nam Thành, sẵn sàng chiếu cố Tiểu Thuyền bất cứ lúc nào mà."
Thiện Kiều đeo kính râm, không ai thấy được ánh mắt anh lúc này.
Kim Dân Hải giải thích một hồi xong, Thiện Kiều lại im lặng mấy giây rồi mới nói: "Để nói sau đi."
Diệp Tiểu Thuyền cảm thấy nhức nhối trong lồng ngực dần trở thành tê dại. Hắn cứ thế từ từ nhũn người ra ghế, hai mắt đờ đẫn nhìn thẳng, mặc cho trái tim tiếp tục chìm vào bể tê dại.
Kim Dân Hải vẫn tiếp tục nỗ lực khuấy động bầu không khí, một lát sau còn chọc vào thành ghế Diệp Tiểu Thuyền đùa rằng "Anh cậu là không nỡ xa cậu đấy", rồi lại tiếp tục huyên thiên về tình hình phát triển ở Nam Thành.
So với Viễn Thành lạc hậu, Nam Thành quả thật là mảnh đất vàng tràn ngập hi vọng, rất thích hợp với người trẻ.
Chạy cả ngày đường, mãi đến tối muộn, ba người mới về tới Có Biến.
Mấy người Vương Cấu về từ hôm qua, đã thỏa hiệp xong về điều kiện bồi thường với bên công ti cho thuê xe. Kim Dân Hải tụ lại với bọn họ, ở khu giường tầng cho nam trên tầng hai.
Chỗ ở của Diệp Tiểu Thuyền cũng trên tầng hai, chính là phòng đơn mà Thiện Kiều dành riêng cho hắn hôm bữa.
Trời lạnh xuống, phòng gác mái cũng không ngủ lại được nữa. Sau khi dọn xong hành lí, Diệp Tiểu Thuyền có lên ngó qua—quả nhiên Thiện Kiều không còn ở đây, hẳn là đã dọn về khu chung cư Bách Diệp.
Lúc quay lại tầng hai, Diệp Tiểu Thuyền đụng mặt Kim Dân Hải. Kim Dân Hải vừa tắm xong, trên đầu vẫn trùm khăn, vẫy tay cười với hắn, "Trễ thế rồi mà vẫn thức, mất ngủ à?"
Hiện tại là hơn hai giờ sáng, ngoại trừ A Quý đang trực, toàn bộ nhà nghỉ đã đi vào giấc ngủ.
Đúng là Diệp Tiểu Thuyền mất ngủ, nhưng hắn cũng chẳng có gì để nói với Kim Dân Hải.
"Tình cờ thế, tôi cũng không ngủ được." Kim Dân Hải nói: "Tâm sự chút không?"
Diệp Tiểu Thuyền lạnh mặt, "Anh nói cả đường vẫn chưa đủ à?"
"Trên đường có cả anh cậu nên nhiều cái tôi không dám bảo." Kim Dân Hải chặn lại cửa phòng Diệp Tiểu Thuyền, khẽ nói: "Người trong cuộc thì mê kẻ bàng quan mới tỉnh, nếu muốn thành được với anh cậu, thì thử nghe gợi ý của tôi xem sao."
Diệp Tiểu Thuyền nhíu mày, do dự mất một lát, "Vào đi."
Về Viễn Thành thì đã có hệ thống sưởi, trong phòng rất ấm áp, Kim Dân Hải tùy tiện ngồi xuống một cái giường. "Hôm nay chủ yếu là tôi giúp cậu hỏi ý anh cậu thôi. Hiển nhiên là anh cậu thấy cậu có thể đến Nam Thành để phát triển sự nghiệp, nhưng lại lo một mình cậu ở thành phố lớn sẽ có chuyện."
Diệp Tiểu Thuyền đứng bên cửa sổ.
Thực chất bên ngoài chẳng có gì để nhìn hết—Viễn Thành không có cảnh đêm, chỉ có đường phố tối như mực với vài ngọn đèn le lói lẻ loi.
"Nếu anh cậu dứt khoát đồng ý cho cậu đi thì mới khó." Kim Dân Hải nói: "Bởi thế chứng tỏ anh cậu chẳng quan tâm gì, cậu có đi xa cỡ nào cũng chẳng đả động nổi ổng."
Hai bàn tay đút trong túi quần của Diệp Tiểu Thuyền dần siết lại.
"Nhưng mà tình hình khả quan đấy chứ, anh cậu bảo phải cân nhắc thêm về chuyện cậu đi Nam Thành đã rồi mới quyết được mà." Kim Dân Hải nói với giọng trầm ổn, "Thế cho nên cậu càng phải đi theo tôi."
Diệp Tiểu Thuyền đột nhiên xoay người lại.
"Vì sao ấy hả?" Kim Dân Hải giơ ra hai ngón tay, "Một, là để cậu thoát khỏi cái cảnh hiện tại đi, hiểu thêm về thế giới rộng lớn này, cậu mới không bị chính mình vây hãm lại như thế nữa; Hai, một khi rời đi, anh cậu sẽ có phần để tâm hơn đến cậu, biết đâu nhờ thế mà sau này hai người sẽ nhìn lại phần tình cảm này ở vị thế cân bằng hơn thì sao."
"Đương nhiên, đây chỉ là gợi ý của tôi." Kim Dân Hải cười xòa, "Quyết định là ở cậu. Tôi còn ở lại Viễn Thành mấy ngày nữa, cậu nghĩ kĩ rồi thì tới tìm tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!