Chuyến tuần tra phát hiện ra một chuyện, nói nhỏ không nhỏ, mà nói lớn cũng chẳng lớn.
Ba người đàn ông khả nghi có ý định vượt biên, đã bị Thiện Kiều và thôn dân biên phòng kịp thời ngăn lại. Bọn họ không mang theo vũ khí, thuốc cấm hay những vật phẩm mà người vượt biên thường mang, nhìn chung không có gì nguy hiểm, nhưng Thiện Kiều không dám rời đi trước khi bàn giao lại được cho biên phòng, bởi vậy mà về muộn hơn dự tính, lúc về đến Khố Tháp thì trời đã sẩm tối.
Diệp Tiểu Thuyền quanh quẩn chờ ở cửa thôn hơn nửa ngày, sốt ruột lo lắng không thôi, vốn chẳng buồn để tâm đến lời nói của Kim Dân Hải.
Nếu đến tối mà Thiện Kiều còn chưa có quay lại, hắn đã định phi ngựa đi tìm người rồi.
Nhưng khi đàn ngựa của thôn dân biên phòng xuất hiện ở đằng xa, Diệp Tiểu Thuyền mới nhất thời thanh tỉnh.
Anh hắn không sao, cũng đã bình an trở về.
Thiện Kiều dắt ngựa vào chuồng, thuần thục cho nó ăn sau cả ngày "lao động
"vất vả. Diệp Tiểu Thuyền có hơi do dự, nhưng rốt cục vẫn đi theo. Kim Dân Hải nhìn theo hắn, không nói gì, quay vào phòng bếp"học lỏm
"thôn dân. Kim Dân Hải là loại người gặp ai cũng có thể kết thân, vì thế nên chưa đầy một ngày, hắn đã kịp học được một ít kĩ thuật chơi dombra từ mấy đứa nhỏ người Kazak. (*dombra: một loại nhạc cụ của tộc Kazak)"Anh, hồi sáng nay em..." Diệp Tiểu Thuyền cúi đầu, hai tay quặp ra sau lưng vặn vẹo, quanh co một hồi cũng chỉ để xin được tha thứ, "Anh đừng giận em nhé."
Nhiệt độ đã hạ xuống rất thấp, Thiện Kiều lại chẳng mặc được mấy lớp, nói chuyện mà thở ra hơi trắng xoá, "Phải ngủ lại đây thêm một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát."
Diệp Tiểu Thuyền hơi sửng sốt, "Vâng, em biết rồi.
"Nhưng sự thật là hắn chẳng biết gì cả. Chẳng biết Thiện Kiều nghĩ ra sao, cũng chẳng hiểu được mấy lời râu ria này của anh là có ý gì. Trước khi Thiện Kiều quay về, mấy lời của Kim Dân Hải đều bị hắn nén xuống trong lòng, không rảnh để nghĩ đến, giờ Thiện Kiều về rồi, mới lại hiện lên một lần nữa—"Anh cậu cũng chẳng thoải mái gì.
"Đến một người mới quen chưa bao lâu đã nhìn ra được—phần tình cảm này của hắn chỉ khiến anh thêm phiền. Mà thật ra Kim Dân Hải chẳng cần nói, hắn cũng tự biết mình không khác gì một gánh nặng đối với anh. Vấn đề là hắn không nỡ từ bỏ, cũng không cách nào từ bỏ được. Ai mà chẳng muốn sống vì bản thân, ai mà không muốn sống cho tốt? Điều kiện để hắn có thể sống tốt chính là được nhìn thấy Thiện Kiều thường xuyên, không thì ít nhất cũng phải cùng chung một thành phố. Nhưng sau khi Kim Dân Hải dõng dạc nói ra cái mong muốn"vì bản thân" ấy của hắn, hắn cũng không thể không nhìn thẳng vào sự thật là mình đã ích kỉ xấu xa đến nhường nào.
"Diệp Tiểu Thuyền.
"Thiện Kiều bỗng dưng lớn tiếng. Diệp Tiểu Thuyền ủ rũ đứng một bên, mặt mũi lung ta lúng túng lúc này mới tỉnh người, hiếm khi lộ ra vẻ khẩn trương đến thế,"Anh?
Anh vừa gọi em sao?"
Thiện Kiều không nói gì nhìn hắn một hồi, hỏi: "Em không khoẻ à?"
"Đâu có.
"Diệp Tiểu Thuyền vội vàng lắc đầu. Thiện Kiều tiến lại gần, vươn tay phải chạm lên trán Diệp Tiểu Thuyền. Diệp Tiểu Thuyền đổ cả người về phía sau, lưng eo cứng ngắc mỏi nhừ."Không thấy sốt." Thiện Kiều thu tay, mày vẫn hơi nhíu, "Uống thuốc chưa?
"Hôm qua sau khi cứu cả xe Diệp Tiểu Thuyền về, Thiện Kiều đã kiểm tra sơ bộ rồi phát cho mỗi người ít thuốc. Diệp Tiểu Thuyền không bị sao, nhưng trẻ khoẻ đến mấy mà nhiễm lạnh lâu như vậy thì ai biết có sinh bệnh hay không, cho nên Thiện Kiều vẫn lấy thuốc cho hắn, bắt hắn uống đủ. Diệp Tiểu Thuyền bỗng hơi chột dạ, hồi chiều vì bồn chồn lo lắng mà hắn quên béng đi mất, thuốc vẫn còn để nguyên trên bàn trong lều nỉ."Em uống rồi.
"Diệp Tiểu Thuyền do dự giây lát, tránh đi ánh mắt người kia mới đáp. Thiện Kiều không nhiều lời nữa,"Ừ" một tiếng rồi quay ra cho ngựa ăn tiếp.
Diệp Tiểu Thuyền cứ thế đứng nhìn bóng lưng Thiện Kiều, móng tay dần găm sâu vào lòng bàn tay.
Anh hắn sống một mình vẫn ổn.
Hoặc có khi phải nói, anh hắn sống một mình mới là ổn.
Còn không có Thiện Kiều, thì hắn chẳng khác nào cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa.
Tối đến tất cả mọi người tụ lại ăn cơm, Kim Dân Hải nhiệt tình biểu lộ lòng cảm kích với các ân nhân, còn lấy luôn kĩ năng đánh dombra vừa mới học được ra biểu diễn cho mọi người.
Thôn dân nhảy múa tưng bừng bên đống lửa, ngay cả các chiến sĩ biên phòng cũng đến góp vui, Thiện Kiều không quá hứng thú, quyết định về luôn lều nỉ.
Kim Dân Hải muốn kéo Diệp Tiểu Thuyền ở lại cùng, nhưng hắn vốn không phải người ưa náo nhiệt, hơn nữa mọi nhiệt tình cũng chỉ dành cho mình Thiện Kiều, đối với lời mời của Kim Dân Hải thì hoàn toàn thờ ơ.
"Quên lời tôi nói hồi nãy rồi à?"
Kim Dân Hải nói: " Hãy thử tha cho bản thân mình, cũng như tha cho anh của cậu đi. Chỉ là ở lại uống rượu hát ca một chút thôi mà, chẳng lẽ cậu định cứ mãi mãi sống như bây giờ chắc?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!