Chương 15: Anh tới cứu em rồi

Bốn người trên xe đều là lần đầu tới Viễn Thành, chưa biết tuyết ở phía bắc Viễn Thành có thể dữ đến đâu, càng không biết để gọi được cứu viện lên rừng sâu cao nguyên khó khăn nhường nào.

"Chúng ta cứ chỉ chờ đây thôi à?"

Hồ Hạo run rẩy ngoài trời tuyết. Chuyến này hắn không mang theo nhiều quần áo, một chiếc áo khoác đệm nhung thì cản được bao nhiêu lạnh đâu, "Bác tài, cậu nghĩ biện pháp đi chứ."

Diệp Tiểu Thuyền liếc hắn, "Biện pháp là anh mau lên xe đi.

"Xe tạm đỗ lại một chỗ tương đối cao, trước mắt cũng không lo bị tuyết vùi. Diệp Tiểu Thuyền lôi ra một cái xẻng từ sau cốp, xúc đi từng đụn tuyết quanh xe. Kì thực việc này cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nếu tuyết còn không ngừng, nhiệt độ không tăng nổi, xe mà hết nhiên liệu nữa thì bọn họ chỉ còn nước chết cóng."Đéo gì, du lịch mà toàn gặp chuyện không đâu!"

Vương Cấu bắt đầu hùng hùng hổ hổ,

"Cái xe này cũng thổ tả bỏ mẹ ra, bọn tôi phải trả 900 một ngày, chưa kể phí cầu đường xăng xe lẫn tiền ăn ngủ của tài xế, cho một cái xe rách nát không đi được trên tuyết thế này à? Còn đếch có điện thoại vệ tinh nữa chứ, làm ăn cái kiểu coin card gì đấy!"

Diệp Tiểu Thuyền lạnh mặt, "Ăn nói cho đàng hoàng. Xe tốt hơn công ti tôi không thiếu, kèm điện thoại vệ tinh cũng có luôn, Land Cruiser—mùa này 1500 một ngày, vấn đề là chính các anh chọn con 900 này của tôi, trách ai?"

(*Land Cruiser: một dòng xe của Toyota)

"Tổ sư mày!" Vương Cấu lớn tiếng chửi tục, "Về rồi tao sẽ khiếu nại mày!"

Diệp Tiểu Thuyền còn định nói "Vậy phải xem anh còn về được hay không đã", nhưng lại thấy nói mấy lời này chỉ tổ phí sức, hắn khó chịu với ba chữ kia của Vương Cấu, nhưng lúc này mà còn gây lộn thì đúng là ngu, vì vậy chỉ tiếp tục xúc tuyết: "Tùy anh.

"Trương Thuận xen vào khuyên vài câu, Vương Cấu vẫn không hết hung hăng. Diệp Tiểu Thuyền nheo mắt nhìn lên trời, cảm giác mặt lạnh buốt. Điện thoại vẫn ngoài vùng phủ sóng, nhiên liệu của xe cũng chẳng còn bao nhiêu."Tiểu Thuyền." Kim Dân Hải bước xuống xe, tay cầm một chiếc áo choàng lông, "Để tôi làm tiếp cho, cậu mặc cái này vào đi.

"Diệp Tiểu Thuyền chỉ mang theo một chiếc áo phao mỏng, lúc này đã đang khoác trên mình. Áo phao mặc với jacket, không biết đã thành cái phong cách cuồng dã gì rồi. Diệp Tiểu Thuyền đưa mắt nhìn, không nhận lấy, cũng không giao xẻng ra."Nghe tôi đi.

"Kim Dân Hải thở ra một hơi khói trắng, đang định khoác áo choàng lên vai tiểu thuyền thì bị đối phương liếc xéo. Kim Dân Hải bật cười,"Vẫn giận tôi à?"

Diệp Tiểu Thuyền chống xẻng xuống đất, hếch cằm về phía xe, "Bạn anh đều sắp phát điên rồi kìa, chẳng lẽ anh không sốt ruột tí nào?"

"Chậc, sốt ruột thì ích gì? Giữa trời băng đất tuyết thế này, sốt thế hay sốt nữa cũng có ra được luôn đâu? Chỉ tổ phí sức." Kim Dân Hải xem chừng vẫn rất thong thả, "Với cả bọn họ không phải bạn tôi, cùng thuê xe mà thôi.

"Diệp Tiểu Thuyền không quan tâm đến chuyện của người khác, mặc kệ Kim Dân Hải ở một bên, tiếp tục xúc tuyết. Kim Dân Hải lại lẽo đẽo đi theo,"Tiểu Thuyền, nói thật với tôi đi, tình hình của chúng ta hiện nay, lành ít dữ nhiều phải không?"

Diệp Tiểu Thuyền không buồn quay đầu, "Tôi mà nói phải, thì anh định làm gì?"

Kim Dân Hải lại cười, "Tiểu Thuyền, cậu cũng quá bình thản rồi."

Diệp Tiểu Thuyền nhếch miệng, "Người quá bình thản là anh mới đúng."

Kim Dân Hải muốn hút thuốc, nhưng bật nửa ngày cũng không ra lửa, "Đi chơi mà, có tí kích thích mới vui."

"Thế thì tha hồ kích thích cho anh."

Diệp Tiểu Thuyền nói: "Tuyết lớn như vậy..."

"Không." Kim Dân Hải cười cười ngắt lời, "Chuyến này, kích thích nhất là gặp được cậu."

Diệp Tiểu Thuyền cau mày, lại hung hăng trừng Kim Dân Hải, vậy mà đối phương vẫn bình tĩnh mỉm cười, còn dúi áo choàng vào người hắn, "Cậu là lái xe, cũng là người quan trọng nhất trong năm người, tuyết có ngừng, đường có thông, nhưng cậu mà cóng ra đấy thì bọn tôi cũng chẳng thoát được khỏi đây.

"Kim Dân Hải nói xong liền về xe, Diệp Tiểu Thuyền cầm áo choàng đến nửa ngày, sau cũng quyết định mặc vào. Bình thản là việc của bình thản, nhưng chẳng ai muốn mình chết cóng cả. Tuyết lớn vẫn không ngừng đổ xuống, xe rốt cục cũng tắt máy. Chẳng bao lâu sau, nhiệt độ trong và ngoài xe đã như nhau, trong xe ấm áp hơn được chút chỉ là vì có năm người ngồi đây."Chết đến nơi mẹ nó rồi!"

Vương Cấu răng va cầm cập, đang co rúm người ở ghế sau, "Đéo hiểu kiểu gì nữa! Mày có phải lái xe không đấy? Lái xe mà không lo nổi an toàn cho khách à?"

Hồ Hạo cũng gắt lên,

"Chó má, mày hận đời à? Đưa bọn tao đến cái nơi khỉ gió này làm gì! Muốn chết thì chết một mình đi, còn kéo bọn tao theo làm đệm lưng à!"

Diệp Tiểu Thuyền vẫn vô cảm nhìn về phía trước, hắn lười tranh cãi với đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!