Đã ở trên tàu, không mấy người có thể ngủ ngon. Mua vé giường nằm không phải là để ngủ, mà để có một chỗ riêng không phải chen chúc với ai.
Diệp Tiểu Thuyền nằm trên chiếc giường anh hắn để lại cho, mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào ván giường của giường trên, hai tay đặt trên ngực, rung động theo từng nhịp tim.
Đèn đã tắt, nhưng trong toa cũng không yên tĩnh lại, người bật loa ngoài điện thoại xem drama, người lo dỗ trẻ nhỏ đang khóc, người không làm gì cũng đi đi lại lại trên hành lang.
Nhưng Diệp Tiểu Thuyền chỉ nghe được mỗi tiếng tim mình đập thùm thụp.
Lúc Thiện Kiều bảo hắn ngủ đây, phản ứng đầu tiên của hắn dĩ nhiên là từ chối. Thiện Kiều lại cầm lấy vé đứng, tai trái nhẹ vỗ trên vai hắn, "Đừng cãi."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Thanh âm của Thiện Kiều rất trầm, Diệp Tiểu Thuyền sửng sốt ngây người mất mấy giây mới vọt ra hành lang theo.
Nhưng Thiện Kiều đã không còn ở toa này.
Đúng lúc này, toa giường nằm tắt đèn, xung quanh bỗng tối mù.
Diệp Tiểu Thuyền hơi hoảng hốt trở về giường, trở qua trở lại, rốt cục nằm thành tư thế hiện tại.
Thiện Kiều đứng ở khu nối giữa hai toa ghế cứng.
Hôm nay là đêm đầu tiên kể từ khi khởi hành, khách vẫn còn rất đông, tạm thời chưa đổi được vé, Thiện Kiều đành tập trung ở một bên sườn tàu cùng các hành khách không mua được vé khác.
Toa ghế cứng không tắt đèn, tối đến liền trở thành điểm sáng duy nhất trong màn đêm.
Người có vé ngồi trên nghiêng trái ngả phải, người không có thì chui xuống gầm ghế gầm gầm bàn, dán mặt vào cửa kính, ôm khư khư túi hành lí của mình, hoặc dứng dựa vào đồng bạn... Có lẽ những người ở tầng đáy vẫn luôn rất giỏi co giãn như vậy, một khi đã buồn ngủ díu mắt, thì đừng nói là gầm ghế, có mà nhà vệ sinh thối um hay ngay dưới đũng quần của người xa lạ cũng không thành vấn đề.
Thiện Kiều không ngủ, thậm chí còn không hề ngồi xuống. Giữa một đám khách lúc nhúc dặt dẹo như nhựa dẻo, anh dĩ nhiên nổi bật ra, liếc mắt là tìm thấy.
Đến nửa đêm, Diệp Tiểu Thuyền không biết đã trở mình biết bao nhiêu lần, rốt cục mò ra khỏi toa giường nằm, lò dò đi sang toa ghế cứng.
"Anh." Đã khuya, mọi người đều kiệt sức chợp mắt, Diệp Tiểu Thuyền chỉ dám thì thầm gọi.
Thiện Kiều đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng liền mở ra, đáy mắt đầy vẻ mệt mỏi.
Diệp Tiểu Thuyền vừa áy náy vừa đau lòng, "Anh, em ngủ đủ rồi, anh về ngủ đi."
Nói đoạn, còn vươn tay định kéo Thiện Kiều đi.
Thiện Kiều tránh đi rất tự nhiên, lại nhìn đồng hồ rồi nói, "Về ngủ đi."
Diệp Tiểu Thuyền đã ra tận đây, sao còn có thể về lại, "Anh, em ngủ thế là đủ rồi mà."
"Ban ngày anh ngủ sau." Thiện Kiều một lần nữa nhắm mắt lại, "Sáng mai rồi đổi."
Diệp Tiểu Thuyền còn tính tiếp tục, Thiện Kiều đã chậm rãi nói tiếp: "Trước khi lên tàu, em đã hứa sẽ không gây thêm phiền phức cho anh."
Diệp Tiểu Thuyền hoảng hốt, lập tức hiểu ra, Thiện Kiều bắt đầu bực rồi.
Hắn đành nhấp môi, "Vậy thôi em về. Trời sáng em sẽ đổi chỗ cho anh."
"Khoan đã." Thiện Kiều bỗng nói: "Có mang theo thẻ căn cước ở đây không?"
"Có."
"Đưa anh."
Diệp Tiểu Thuyền phiêu bạt một mình lâu năm, đã dính không ít vố mất tiền, đoạn thời gian trước mười sáu tuổi, tiền kiếm được bằng mồ hôi nước mắt còn bị cướp bị trộm chỉ vì quá yếu, giành không lại, đuổi theo còn ăn đánh thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!