Hàn Thiên An cứ như vậy mà lao đầu vào công việc làm đến mức ngủ gục ở phòng làm việc lúc nào chẳng hay biếSáng hôm sau.
Một ngày mới khắp thành phố lại được bao bọc bởi ánh nắng ban mai nhẹ nhàng, trên bầu trời là những dải mây hồng phơ phất đang dần tan biến, không khí trong lành mát mẻ.
Những cửa hàng sang trọng bắt đầu mở cửa, hai bên đường cùng với hai dãy hàng cây cao lớn trải dài lại càng thêm sinh động hơn khi bắt đầu có nhiều người đi lại.
Nhà Chu Tiểu Mân.
"Tiểu Mân, con dậy tập thể dục cho khỏe người đi. Cha thấy bữa giờ như vậy, thật không yên tâm chút nào." Chu Hoàng Thiên gõ cửa vài cái rồi nói.
Chu Tiểu Mân bị đánh thức bởi tiếng gọi của cha cô.
"Tiểu Mân, con có nghe cha nói không?
"Cha cô có vẻ lo lắng cho tâm trạng hiện tại của cô. Tiểu Mân, trả lời với giọng ngái ngủ:"Dạ! Con dậy ngay.
"Cũng như mọi ngày Chu Tiểu Mân đều thức dậy rất sớm để đi tập thể dục. Có một điều là mọi khi đều có Lâm Dương ở dưới chờ sẵn cô. Nhưng hôm nay cô chỉ một mình đi tập thể dục."Lâm Dương, hôm nay không tập thể dục với mình sao?
"Chu Tiểu Mân nghĩ trong lòng. Cô nghĩ một lúc rồi thôi, cô bắt đầu đi bộ trên con đường hằng ngày cô đi đến công viên. Reng! Reng! Reng! Điện thoại Chu Tiểu Mân vang lên. Cô lấy điện thoại ra xem, đó là cuộc gọi từ Hàn Thiên An. Cô chần chừ một lúc rồi nhấn nút trả lời."Anh gọi tôi có việc gì?"
"Tiểu Mân, em chịu nghe máy anh rồi."
"Có việc gì thế?"
"Tiểu Mân, em đang ở đâu thế?"
"Tôi…
"Chu Tiểu Mân đang gọi điện thoại. Đột nhiên từ phía sau chạy lên một chiếc xe khách 16 chỗ màu đen, hai người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặc nạ, trùm kín không để lộ một vị trí nào bước ra từ chiếc xe. Bọn họ đi đến chỗ cô, sau đó dùng khăn đã được tẩm thuốc mê bịt miệng cô."Ưm…"
"Thả…
"Không lâu sau, cô đã chìm vào cơn mê. Bọn họ bắt cô bỏ lên xe."Tiểu Mân…"
"Tiểu Mân, có chuyện gì thế?"
"Tiểu Mân, em có nghe anh nói không?
"Điện thoại bị rớt lại trên đường đi đến công viên, Hàn Thiên An gọi cô trong vô vọng. Anh lo lắng chạy đến nhà Chu Tiểu Mân."Bác gái, Tiểu Mân đâu rồi ạ?
"Gương mặt Hàn Thiên An hiện rõ vẻ lo lắng. Trần Xuân Liễu ra mở cửa, mặt lạnh xuống rồi trả lời:"Tôi đã bảo cậu đừng đến tìm con bé nữa mà."
"Bác gái, cô ấy đâu rồi? Bác trả lời con đi." Giọng Hàn Thiên An đã bắt đầu run lên.
"Hàn Thiên An, có chuyện gì mà tôi thấy cậu lo lắng thế? Con bé đi tập thể dục rồi.
"Hàn Thiên An biết được Chu Tiểu Mân đi tập thể dục, anh chạy thật nhanh đến công viên để tìm cô. Chạy được nửa đường thì anh nhìn thấy chiếc điện thoại của cô nằm ở ngoài đường."Tiểu Mân, rốt cuộc em đang ở đâu?"
"Tiểu Mân…
"Hàn Thiên An nhìn xung quanh thấy có camera an ninh, anh nhờ cơ quan chức năng trích xuất camera thì thấy chiếc xe màu đen 16 chỗ đã bắt cóc cô. Anh lấy đoạn video và gửi cho Sở Nam."Sở Nam, cậu điều tra giúp tôi.
Gấp!"
"Hàn Thiên An, làm gì mới sáng sớm gấp gáp thế?" Đầu dây bên kia, Sở Nam còn đang ngái ngủ.
"Cậu dậy đi. Mau giúp tôi nhanh lên."
"Được! Được!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!