Sau khi Trần Xuân Liễu và Chu Hoàng Thiên lên phòng khách.
Lâm Dương cùng Chu Tiểu Mân ăn nốt phần bánh còn lại.
"Tiểu Mân, lúc nãy em vừa làm bánh sao?"
"Đúng vậy Lâm Dương. Em vừa làm bánh với Hàn Thiên An."
Lâm Dương nghe Chu Tiểu Mân nhắc đến Hàn Thiên An, vẻ mặt anh ta có chút không vui.
"Hàn Thiên An, tao sẽ không để mày có được Chu Tiểu Mân."
"Nhất định Chu Tiểu Mân sẽ thuộc về tao."
"Hàn Thiên An, thứ tao muốn không có thì chắc chắn cũng sẽ không ai có được."
Chu Tiểu Mân thấy sắc mặt của Lâm Dương không được vui.
"Lâm Dương, anh sao thế?"
Lâm Dương vì mải mê suy nghĩ nên không nghe được tiếng gọi của Chu Tiểu Mân.
"Lâm Dương…"
"Lâm Dương…"
"Anh sao thế?"
Lâm Dương bị tiếng gọi lớn của Chu Tiểu Mân làm cho giật cả mình.
"Tiểu Mân, có chuyện gì thế?"
"Em thấy anh ngồi thẫn thờ gọi quài anh không nghe."
"À… Anh có tí việc suy nghĩ em không cần phải bận tâm đâu.
"Chu Tiểu Mân thấy Lâm Dương giải vây giúp mình nên đã mời anh ta ăn bánh. Tiểu Mân cắt một miếng bánh nhỏ rồi mời Lâm Dương ăn."Lâm Dương, anh ăn đi."
Lâm Dương rất tức giận, thầm suy nghĩ trong đầu.
"Chẳng phải lúc nãy, Tiểu Mân nói cô ấy vừa mới làm bánh cùng với Hàn Thiên An sao?"
"Tại sao mình phải ăn bánh của hắn ta làm chứ?"
"Nhưng nếu mình không ăn, Tiểu Mân sẽ chắc chắn hiểu lầm rằng mình chê bánh của cô ấy."
Lâm Dương đắn đo suy nghĩ một lúc, anh quyết định ăn bánh cùng với Chu Tiểu Mân.
"Tiểu Mân, bánh em làm rất ngon."
"Bánh này Hàn Thiên An cùng làm chung với em đó."
"Anh ta biết làm bánh sao?"
"Không những biết mà anh ấy còn làm rất tốt."
"Tiểu Mân, em có khen anh ta quá không đấy!"
"Không đây Lâm Dương. Em thấy Hàn Thiên An, anh ấy làm bánh rất giỏi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!