Chương 8: (Vô Đề)

Sau khi xe bảo mẫu đã đi được một đoạn khá xa, Lục Trình An nói với tài xế: "Quay đầu ở ngã rẽ phía trước, chúng tôi phải quay lại sân bay một chút."

Triều Tịch hơi nhíu mày.

Không gian trong xe bảo mẫu không lớn, Giang Ngư và quản lý cô ấy ngồi ở hàng ghế trước, hàng ghế sau không quá rộng rãi nên ba người còn lại ngồi sát nhau. Lục Trình An và Triều Tịch gần như dán sát vào nhau, vải áo ma sát phát ra âm thanh sột soạt đầy ám muội.

Triều Tịch theo phản xạ nhích sang một bên.

Song phía bên kia chính là cửa xe.

Lục Trình An thở dài, Giang Ngư và Trần Miểu ở phía trước đang bàn luận chuyện gì đó.

Anh hạ thấp giọng nói: "Hành lý của em và một cô em gái khác vẫn đang chờ em ở sân bay đấy."

Giọng anh trầm ấm pha chút khàn khàn đặc trưng.

Khoảng cách quá gần, hơi thở ấm áp của anh phả vào bên tai cô mỗi khi anh nói.

Cô nhớ lại lúc nãy khi anh khoác áo cho cô, anh cũng gần như vậy ư?

Gần đến mức…

Cô có cảm giác chỉ cần giây tiếp theo là cô sẽ rơi vào vòng tay anh.

May thay cô rất giỏi vờ quên đi và cũng rất giỏi nhắm mắt làm ngơ: "Đưa chúng tôi quay lại sân bay đi."

Giang Ngư: "Sao vậy chị?"

Triều Tịch: "Giang Yên vẫn còn ở đó."

Xe lập tức quay đầu tại ngã rẽ tiếp theo.

Khi tới sân bay, xe bảo mẫu dừng lại nhanh chóng.

Sau khi hai người xuống xe, Triều Tịch căn dặn Giang Ngư: "Em muốn làm gì cũng phải cẩn thận nhé."

Giang Ngư gật đầu, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: "Nơi em ở chắc chắn có nhiều tay săn ảnh rình rập, chị và Giang Yên không thể về đó được."

Nhất là sau khi vụ rắc rối vừa rồi xảy ra.

Triều Tịch không chút do dự lao vào đám đông ôm chầm lấy cô ấy, máy quay không ghi lại hình ảnh của cô nhưng phía sau máy quay lại là vô số ánh mắt soi mói như hổ đói.

Trên làn đường xe chạy bên ngoài sân bay, gió nóng thổi qua, nụ cười dịu dàng của Triều Tịch như có thể xoa dịu mọi bất an, giọng cô vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng: "Không sao đâu, chị đã nhờ Chung Niệm tìm nhà giúp chị, lát nữa chị sẽ qua chỗ Chung Niệm lấy chìa khóa."

Giang Ngư thở phào nhẹ nhõm.

Xe bảo mẫu lăn bánh rời đi.

Triều Tịch và Lục Trình An quay lại lối ra tìm Giang Yên.

Cũng vào lúc này, cô mới nhận ra điều gì đó bất thường.

Triều Tịch hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Lục Trình An: "Giờ em mới hỏi chuyện này liệu có phải hơi muộn rồi không?"

Không nhận được câu trả lời, cô cũng chẳng quan tâm, chỉ cười mặc kệ.

Lục Trình An cũng giữ vẻ điềm nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!