Vừa dứt lời, căn phòng chìm trong bầu không khí yên ắng đến đáng sợ.
Phó Diễm: "Chị đã từng xem tôi phát sóng trực tiếp à?"
"..."
"Chị đừng nói rằng là do chị tôi nhắc đến, bởi vì chị tôi cũng chẳng biết tôi phát sóng trực tiếp đâu." Trái lại lúc này Phó Diễm cũng không gấp, mà rất hứng thú nhìn chằm chằm cô: "Chị nói đi, tại sao chị lại biết tôi đang làm streamer?"
Giang Ngư rất muốn nói rằng là do Giang Yên đã nói cho cô biết nhưng ngẫm lại, ngay cả Phó Sênh cũng không biết chuyện anh phát sóng trực tiếp, có lẽ Giang Yên cũng chẳng biết. Cô nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng không trả lời anh mà hỏi ngược lại: "Tại sao Phó Sênh lại không biết cậu phát sóng trực tiếp?"
"Chị ấy đâu có vào phòng của tôi. Chị em chúng tôi đang cho nhau không gian riêng."
Giang Ngư: "Ừm."
"Còn chị thì sao? Chị đã xem tôi phát sóng trực tiếp ở đâu?"
"Thì tôi vô tình xem được thôi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi cảm thấy con người cậu hơi lẳng lơ."
Phó Diễm suýt sặc nước bọt, anh không ngờ rằng Giang Ngư lại thẳng thắn đến thế, nên vui vẻ nói: "Sao chị lại thấy tôi lẳng lơ?"
"Cậu gọi con trai là anh này anh nọ, còn tự xưng mình là "người ta". Thế này vẫn chưa đủ lẳng lơ à?" Giang Ngư nói: "Bình thường con gái đâu nói những lời như thế."
"Vậy mà chị còn xem? Có phải chị cảm thấy thú vị như vậy nên mới xem không?"
"..." Giang Ngư bị nói trúng tim đen, nên cô không được vui cho lắm mà mỉa mai lại: "Tại sao cậu lại thích thú chọc ghẹo con trai như vậy? Chọc ghẹo con trai thú vị lắm à? Hay là bản thân cậu thích con trai đấy."
Phó Diễm bật cười: "Nếu tôi thích con trai thì tôi còn tỏ tình với chị chắc?"
"Ngộ nhỡ cậu là người lưỡng tính thì sao?"
"Thật ngại quá, là tôi trai thẳng." Phó Diễm nói: "Hơn nữa tại sao lại bảo tôi gọi con trai là anh này anh nọ chứ, tôi không hề nói câu nào cả mà, tôi chỉ gõ chữ thoi."
"..."
"Tại sao tôi lại thích thú chọc ghẹo con trai á? Còn không phải là vì không có con gái có thể chọc ghẹo à? Nếu có con gái có thể chọc ghẹo, ai thèm đi chọc ghẹo đám con trai cơ chứ?"
Giang Ngư: "Vậy thì cậu tải app đi."
Phó Diễm nghi ngờ lỗ tai của mình: "Chị nói gì cơ?"
"Cậu hãy tải app trò chuyện về điện thoại đi, như vậy sẽ có nhiều con gái để em chọc ghẹo." Giang Ngư không có cảm xúc gì nói: "Hơn nữa chẳng phải cậu là hotboy trường à? Đáng lý phải có nhiều nữ sinh theo đuổi cậu chứ? Ngày nào trong điện thoại cũng có mấy cô bé gửi tin nhắn quan tâm cậu đấy."
Phó Diễm móc điện thoại trong khe hở ghế sofa ra, đặt lên trên bàn trà, rồi đẩy tới trước mặt Giang Ngư: "Mật khẩu giống hệt mật khẩu nhà tôi."
Giang Ngư: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Chị xem thử đi rốt cuộc có bao nhiêu cô bé gửi tin nhắn cho tôi. Chị à, chị mà tìm được một ai thì hôm nay tôi sẽ không theo đuổi chị nữa." Phó Diễm vừa tự tin vừa xấu xa nói.
Còn lâu Giang Ngư mới chơi trò trẻ con như vậy với anh: "Tôi không xem."
"Chị hãy xem đi mà." Phó Diễm bỗng sáp tới, đầu gối hơi gập lại, một tay chống lên bàn trà, tiến lại gần cô. Một tay khác mở khóa điện thoại, rồi đưa tới trước mặt cô, giọng nói đè xuống rất thấp, phả ra hơi thở mờ ám, giọng điệu trầm thấp như đang mê hoặc nhưng càng giống như đang làm nũng hơn: "Chị ơi, chị hãy xem đi mà."
Đứng trước vẻ mê hoặc của chàng trai trẻ, Giang Ngư hơi không chống đỡ nổi.
Cô khó khăn né tránh tầm mắt của anh, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh đáp: "Phó Diễm này, tôi là bạn của chị cậu, cậu hãy ăn nói cho cẩn thận." Cô ngừng lại, giọng điệu đã mềm mỏng hơn: "Được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!