Chương 76: (Vô Đề)

Tuyết rơi lất phất, nhiệt độ ban đêm lại hạ xuống, gió lạnh thổi qua, khí lạnh thấu xương luồn qua khe hở quần áo thấm vào trong cơ thể, Giang Ngư bị lạnh đến mức răng va cầm cập.

Lúc cô nói chuyện thổi ra một làn khói trắng, thẳng thắn nói: "Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, đã lăn lộn trong xã hội này gần mười năm trời, không có học vấn không có văn hóa càng không có tố chất. Tôi biết hút thuốc uống rượu còn biết đánh nhau nữa, không phải là một cô gái tốt. Điều kiện của cậu tốt đến thế, bên cạnh lại có nhiều cô gái xuất sắc theo đuổi, chẳng phải một người chị xấu xa như chị đây sẽ làm lỡ cậu à?"

Gần nửa cuộc đời này của Giang Ngư đã nhìn thấu mặt "ác" của tính người rồi.

Ba mẹ đẻ ghét bỏ cô, thành phần tri thức không màng thế sự đơn thuần nhất cũng đầy vết nhơ. Thực ra giới giải trí vẻ vang xinh đẹp cũng ô uế không thể tả. Cô đã ngày càng bị cuốn vào trong rãnh sâu tối tăm này, nên biết rất rõ về bản thân mình.

Phó Diễm như nghe thấy câu chuyện cực kỳ buồn cười xen lẫn yếu tố hoang đường: "Chị à, hút thuốc uống rượu đánh nhau là chị xấu à? Định kiến về tốt xấu này của chị vẫn còn rất truyền thống đấy."

Giang Ngư khẽ mỉm cười.

Anh cợt nhả nói: "Tôi cũng biết hút thuốc uống rượu đánh nhau. Tôi cũng chẳng tốt đẹp gì. Chị nhìn hai chúng ta xem, có phải rất xứng đôi không?"

"Không xứng chút nào." Giang Ngư tìm thấy đồ ăn ngoài của Phó Diễm ở trong ngăn kéo, rồi nhét vào tay anh. Giọng nói của cô còn lạnh nhạt hơn cả tuyết rơi, lời nói ra cũng lạnh băng: "Tôi nói thế chỉ muốn ám chỉ cậu rằng, giữa chị và cậu không có khả năng. Nếu cậu nghe không hiểu, vậy thì tôi sẽ nói lại lần nữa… Em trai à, tôi không thích cậu, cậu đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa, tôi không đáng đâu."

"Sao chị lại không đáng cơ chứ, chị rất tốt,  tôi thấy tôi và chị rất phù hợp."

"Một cậu ấm thuộc xã hội thượng lưu như cậu không cần một người làm trò tiêu khiển như tôi." Giang Ngư nói: "Giữa tôi và cậu, ngoại trừ việc phù hợp về giới tính thì cái gì cũng không thích hợp."

Dứt lời, cô xoay người rời đi, để mặc Phó Diễm ở phía sau hắng giọng gọi cô: "Chị à?"

"Chị!"

"Chị đi chậm thôi."

"Không phải đấy chứ, chị cũng quá vô tình rồi đấy?"

Giang Ngư bước đi rất nhanh, đợi sau khi cô đến nhà, dường như vẻ bình tĩnh quả quyết ban nãy đã bị tòa nhà lạnh lẽo ngăn cách, cả người cô như mất hồn lại luống cuống ngồi xuống ghế thay giày ở trước cửa.

Trong đầu cô đang rất rối bời, không ngờ Phó Diễm lại tỏ tình với cô.

Anh điên rồi ư?

Chắc chắn là anh điên rồi.

Giang Yên đang nấu đồ ăn ở trong bếp, sau khi nghe thấy tiếng động thì thò đầu ra ngoài, cực kỳ nghi ngờ hỏi: "Sao hôm nay chị về sớm thế? Hôm nay em bé nghe lời lắm, sớm thế này đã ăn cơm rồi."

Giang Ngư thuận miệng đáp: "Ừm, hôm nay em bé rất ngoan, ăn nhanh lắm."

Đúng lúc này điện thoại để trong túi bỗng rung lên.

Giang Ngư lấy điện thoại ra, hiện lên thông báo tin nhắn trên Weibo. Cô chỉ kết bạn với một nick Weibo, hơn nữa chỉ theo dõi một mình Phó Diễm, còn cài đặt chế độ cực kỳ quan tâm. Vì vậy mỗi lần anh đăng Weibo, cô đều có thể biết được ngay tức khắc.

Phó Diễm: [Hôm nay phát sóng trực tiếp đúng giờ.]

Đã lâu lắm rồi anh không phát sóng trực tiếp đúng giờ, theo lý mà nói các fan phải vui mới đúng, thế nhưng bình luận ở bên dưới đều đang lo lắng.

[Bé yêu Diễm, con hãy nói thật đi, tối nay con đã ăn cơm chưa?]

[Bé yêu Diễm, con đã gầy đến thế rồi, con ăn! Nhiều! Lên! Một! Chút! Không được à?]

[Bé yêu Diễm, đừng làm như vậy, mẹ sợ.]

Giang Ngư cau mày.

Cô thoát khỏi Weibo, mở Wechat ra. Vừa khéo nhìn thấy một lời mời kết bạn mới, nên mở ra xem, là lời mời kết bạn của Phó Diễm. Cô do dự một hồi mới ấn chấp nhận.

Gần như lúc cô ấn chấp nhận, Phó Diễm đã gửi tin nhắn đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!