Chương 73: (Vô Đề)

Kết quả là hàng loạt các bình luận [Bé yêu Diễm mau bao nuôi chị đi] xuất hiện như vũ bão.

Phó Diễm: "Chẳng lẽ mọi người không tự biết nhan sắc bản thân trị giá bao nhiêu điểm à? Mấy người xinh đẹp còn cần tôi bao nuôi ư? Các cô có bạn trai hết rồi. Mà những người ngày ngày ngồi chơi rồi không tìm được bạn trai còn đòi tôi bao nuôi? Đợi khi nào các cô muốn đùa bỡn, thao túng đàn ông giống như tôi trong game thì nhắn riêng trên Weibo cho tôi nhé… Sau đó các cô sẽ bị tôi kéo vào danh sách đen."

Giang Ngư: "…"

Khoảng thời gian sau đó Giang Ngư có một kỳ nghỉ ngơi rất dài.

Vài ngày sau, Giang Yên cũng nghỉ, cô ấy có rất nhiều đồ đạc, lần nào cũng phải có người đón đưa. Triều Tịch không có thời gian, bởi vậy nên Giang Ngư là người lái xe tới đón cô ấy.

Khi cô tới ký túc xá của Giang Yên, cô thấy Giang Yên đang nói chuyện với một người khác.

Giang Ngư chỉ thấy bóng lưng người nọ, rất cao nhưng ăn mặc rất chỉnh tề. Đợi đến khi Giang Yên lên xe, cô ấy nói với vẻ hưng phấn: "Tiểu Ngư, vừa nãy chị có nhìn thấy không? Nam thần trường em đẹp trai cực kỳ, giọng nói cũng rất dễ nghe, mẹ ơi, chẳng lẽ đây là cảm giác rung động sao?"

Giang Ngư: "Chẳng phải em là hoa khôi của trường à?"

Giang Yên: "… Cái chức hoa khôi của trường này là em tự phong cho mình đấy."

Giang Ngư nhìn cô ấy, dường như Giang Yên đọc thấu suy nghĩ chị gái, cô ấy vội nói: "Nhưng còn cậu ấy là nam thần danh xứng với thực, lúc mới nhập học, cậu ấy đã nổi tiếng trên khắp diễn đàn trường học, lúc tham gia huấn luyện quân sự nhìn đẹp trai đến kinh người."

"Sao em quen biết cậu ta?" Giang Ngư hỏi: "Cậu ta theo đuổi em à?"

Giang Yên sửng sốt, cô ấy thẹn thùng vỗ độp vào bả vai Giang Ngư: "Úi chộ ôi, hóa ra trong mắt chị, em đủ trình để trở thành người phụ nữ đứng bên cạnh nam thần."

Giang Ngư: ?

Giang Yên bắt đầu phân tích chuyên sâu: "Chị nghĩ cậu ấy sẽ theo đuổi em sao? Cậu ấy đẹp trai như vậy, chưa kể còn là mẫu người đàn ông lý tưởng vừa cao vừa giàu vừa đẹp, trong nhà không có gì ngoài tiền. Chú cậu ấy là chủ tịch trường học, hơn nữa em nghe nói người nhà cậu ấy đã quyên góp cho đại học Nam Kinh một tòa nhà chỉ vì cậu ấy đỗ đại học Nam Kinh đấy."

Giang Ngư chưa từng học đại học nên cô cũng không hiểu biết về những thứ này.

Im lặng hồi lâu, cô hỏi: "Em nghe chuyện này ở đâu?"

"Lục Hứa Trạch kể á." Giang Yên nói: "Cậu ấy là bạn tốt của Lục Hứa Trạch, hai người đã quen biết nhau nhiều năm rồi."

Giang Ngư quay đầu, nhìn Giang Yên kiểu muốn nói rồi lại thôi.

Dường như Giang Yên đoán được cô muốn nói gì đó, cô ấy cất giọng bình tĩnh: "Em và Lục Hứa Trạch là bạn bè, bọn em chỉ có thể là bạn bè thôi."

"Ừm."

"Gia đình Lục Hứa Trạch đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu ấy, mà bản thân cậu ấy cũng có những kế hoạch rất rõ ràng cho tương lai…" Giang Yên nói tiếp: "Nhưng em thì khác, em tự nhận thức rõ về con người mình. Em chỉ là một người bình thường, không làm được chuyện gì lớn, sau khi tốt nghiệp sẽ xin vào làm tại một công ty, ngày nào cũng bắt đầu đi làm vào lúc chín giờ sáng và tan tầm lúc năm giờ chiều.

Một cuộc sống không thể bình thường hơn."

"Em và chị không giống nhau, và lại càng không giống chị Triều Tịch. Có thể thấy chị Triều Tịch tỏa sáng lấp lánh từ đầu đến chân, dù chị ấy có rời khỏi nhà họ Quý thì cuộc đời chị ấy vẫn sẽ rực rỡ, chị ấy không cần bất kỳ món đồ nào để tô điểm cho mình."

"Còn chị, mặc dù chị luôn nói mình dành hết tuổi thanh xuân vào kiếm tiền nhưng chị đang làm rất tốt. Chị có mục tiêu rõ ràng, cũng chấp nhận trả giá vì những nỗ lực này. Thế nên giờ chị nhìn đi, em có thể dựa dẫm vào chị và sống một cuộc sống hạnh phúc."

"Mặc dù em không có ba mẹ nhưng em có chị và chị Triều Tịch, chỉ vậy cũng đủ khiến em tự tin rồi."

"Em là một con người bình thường như vậy đấy, em dựa dẫm vào sự cưng chiều từ gia đình để sống vô tư mà không cần lo lắng vì chuyện tiền bạc. Bởi vì em biết nếu bản thân có bị đối xử bất công, ấm ức, em chỉ cần về nhà là được, dù sao thì trong nhà luôn có chị và chị Triều Tịch bao dung em vô điều kiện mà."

Đúng vậy, cuộc đời cô ấy tuy không lên xuống bấp bênh nhưng trước sau vẫn sáng lấp lánh như Triều Tịch, cũng không liều mạng nỗ lực như Giang Ngư. Quỹ đạo cuộc đời cô ấy cũng giống hầu hết mọi người, không có thăng trầm, thi đậu một ngôi trường đại học khá ổn, sau khi tốt nghiệp thì đi làm, có bị đối xử bất công cũng chẳng sao, bởi cô ấy luôn có đường lui cho mình.

Giang Ngư mím môi, cô nói với thái độ nghiêm túc: "Em rất ưu tú mà."

Chỉ là khi so với Triều Tịch và Giang Ngư thì cô ấy có vẻ bình thường hơn rất nhiều. Nhưng dù bình thường đến đâu, Giang Yên vẫn đỗ vào trường đại học top 3 cả nước, năm nay cô ấy còn xuất sắc giành học bổng hạng nhất. Giang Ngư biết mặc dù bên ngoài Giang Yên có hơi tùy tiện, tuy nhiên bên trong con người cô ấy lại nuôi rất nhiều khát vọng.

Bởi vì cô ấy luôn muốn đuổi kịp bước chân của cô và Triều Tịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!