Chương 50: (Vô Đề)

Cô lắc đầu.

Lục Trình An nhíu mày: "Anh sẽ dạy em."

Anh mặc một bộ đồ cưỡi ngựa kiểu Anh, chân đi ủng ngựa màu đen, cả người tỏa ra vẻ lạnh lùng, cách anh dẫn ngựa trông giống như một công tử hào hoa vừa du học trở về từ phương Tây.

Triều Tịch được anh giúp đỡ lên ngựa.

Động tác cô hơi vụng về và lạ lẫm, con ngựa di chuyển qua lại, có vẻ hơi khó chịu.

Con ngựa của Lục Trình An là ngựa thuần chủng, có thể tham gia các cuộc thi cưỡi ngựa chính thống nhưng lúc này lại ngoan ngoãn để Triều Tịch cưỡi trên lưng, cúi thấp đầu, trông như một con chó bị mất chủ, vẻ mặt đầy bi thương.

Triều Tịch đã từng học cách cưỡi ngựa khi còn nhỏ, thậm chí kỹ thuật cũng khá tốt, Lục Trình An chỉ cần chỉ dẫn một chút, cô đã nắm bắt được kỹ thuật, chẳng mấy chốc, cô đã quất roi ngựa chạy trên đường đua bỏ Lục Trình An qua một bên.

Tóc cô không buộc, xõa trên vai.

Ngựa vừa chạy, người cô ngồi trên ngựa thẳng tắp, mái tóc dài lại nhảy múa trong không trung.

Vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp.

Nhiều người xung quanh đều ngây người nhìn chăm chú.

"Mẹ nó, đây không phải là Triều Tịch à?"

"Triều Tịch hả? Cái cô con gái riêng của nhà họ Quý hả?"

"Đừng gọi là con gái riêng, không thấy anh hai Lục đứng đó à?"

"Chắc các cậu cũng biết chuyện tối hôm trước chứ, anh hai Lục đánh Doãn Tụng một trận vì Triều Tịch, mặt mày cứ như ở trong hầm băng lâu năm ý. Mà tôi cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, anh hai Lục là người như thế nào chứ, thiếu gì phụ nữ, cớ gì cứ phải thích một đứa con riêng?"

"Ừ, cậu nói cũng đúng."

"Đừng nói nữa, cô cả nhà họ Quý đến rồi, im lặng chút đi."

Lục Trình An thì chỉ nhìn Triều Tịch, cô trông rất thư thái, ánh mắt chan chứa nụ cười, có vẻ vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc này.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai: "Ôi chao Lục Trình An, sao anh có thời gian đến đây vậy?"

Lục Trình An làm như không nghe thấy.

Quý Quân Lăng cười nói: "Tôi bảo mà, suốt dọc đường mọi người cứ khen ngợi ở sân đua ngựa có người cưỡi ngựa đẹp như trong phim, vừa đẹp vừa thu hút, hóa ra người đó là Triều Tịch."

Lục Trình An: "Quý Quân Lăng."

"À, sao vậy?" Quý Quân Lăng cười nhưng ánh mắt không hề có một chút cười: "Anh và Triều Tịch ở cùng nhau, dựa theo thân phận, anh phải gọi tôi một tiếng là chị đấy. Nhưng mà chúng ta đúng là có duyên, bạn gái cũ của anh là bạn tốt của tôi, hiện tại bạn gái mới của anh lại là em gái tôi, đúng không Doãn Lạc?"

Đột nhiên bị nhắc mặt điểm tên.

Doãn Lạc hơi ngẩn ra, khuôn mặt cô ta cũng không hề dễ chịu: "Quý Quân Lăng!"

Trong lời nói tràn đầy sự phản đối, cô ta không muốn dính dáng đến Lục Trình An nữa. Lục Trình An là người quá tàn nhẫn, đêm hôm đó trong quán bar, những ám chỉ của anh đã rất rõ ràng rồi, nếu cô ta tiếp tục làm gì quá đáng, chắc chắn Lục Trình An sẽ không ngần ngại tấn công nhà họ Doãn. Anh có rất nhiều mối quan hệ đằng sau, nào là nhà họ Lục, nhà họ Quý, nhà họ Thẩm, nhà họ Lương, thậm chí có cả nhà họ Hoắc... 

Ba mẹ của Doãn Lạc còn gọi điện cảnh báo cô ta, bảo cô ta phải cân nhắc thật kỹ, đừng làm gì vượt quá khả năng của mình, đừng gây rối nữa.

Nhưng khi Quý Quân Lăng sống trong nhà họ Quý lại được hưởng thụ rất nhiều sự ngưỡng mộ và ghen tị. Cho dù Quý Lạc Phủ đã kết hôn, cô ta vẫn có thể thể hiện bộ mặt "ước được gặp nhau trước khi kết hôn" ngay trước mặt vợ mới cưới của anh ấy, huống hồ là đối mặt với Lục Trình An.

Quý Quân Lăng: "Triều Tịch thật sự rất đẹp, bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng thấy người nào đẹp hơn cô ta đâu, anh thật sự khiến tôi nể phục đấy Lục Trình An."

Lục Trình An lạnh lùng liếc nhìn cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!