Chương 5: (Vô Đề)

Brussels là điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến du lịch của Triều Tịch. 

Sau hai ngày ở Brussels, cô sẽ lên tàu Eurostar trở lại London, chỉ không ngờ trong hành trình này lại bất ngờ xuất hiện thêm hai người nữa.

Một trong số đó là Lục Trình An.

Mấy ngày ở Brussels, họ luôn ở cùng nhau, ăn uống cùng nhau, tham quan cùng nhau. Phải thừa nhận rằng, việc ở bên cạnh Lục Trình An mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu.

Anh ít nói nhưng rất khéo léo phá tan bầu không khí ngượng ngùng, anh cũng biết rất nhiều điều. Lục Hứa Trạch và Giang Yên luôn có vô vàn câu hỏi. Triều Tịch đã ở nước ngoài mười năm, tự cho là hiểu khá sâu về văn học và văn hóa phương Tây nhưng vẫn có nhiều thứ không trả lời được.

Vậy mà anh đều có thể trả lời được hết.

Ngay cả Giang Yên cũng nhìn Lục Trình An với ánh mắt lấp lánh: "Đàn anh Lục, sao anh biết nhiều thế?"

Giọng Lục Trình An thấm đẫm ý cười: "Trước khi đến đâu luôn phải chuẩn bị một chút chứ."

Vài giây sau, anh nhìn sang Triều Tịch, ánh mắt như vô tình lướt qua cô: "Chị của em hiểu biết còn nhiều hơn anh mà."

"Chị em tên là Triều Tịch." Giang Yên vốn đã ngưỡng mộ anh, mấy ngày này được tiếp xúc gần gũi với thần tượng lại càng trở nên thân thiết hơn, dám đùa cợt vài câu với anh: "Đàn anh Lục, sao anh không gọi tên chị em, anh ngại à?"

Cô ấy tinh nghịch nháy mắt với Triều Tịch.

Triều Tịch vờ như không nghe rõ nhưng thoáng thấy động tác của Lục Trình An qua khóe mắt, anh nhìn cô chăm chú rồi gọi tên cô bằng chất giọng trầm ấm: "Triều Tịch."

Triều Tịch quay đầu lại: "Sao vậy?"

"Gọi em một tiếng."

"Nhạt nhẽo." Cảm thấy mình hơi thô lỗ, Triều Tịch bổ sung: "Con bé chỉ là cô gái nhỏ, anh so đo với nó làm gì chứ?"

Lục Trình An nhẹ nhàng thu tầm mắt, đôi mắt như ánh lên vẻ dịu dàng: "Tôi không so đo."

"Ồ."

"Triều Tịch." Anh lại gọi.

Triều Tịch nhìn anh.

Ánh sáng và bóng tối xen lẫn trong ánh mắt hai người.

Im lặng vài giây, cô bất đắc dĩ thở dài: "Lục Trình An."

Cuối cùng anh cũng hài lòng, lại như tìm thấy thú vui, cứ cách một lúc lại gọi tên cô, dù đang nói về chủ đề không liên quan đến cô cũng sẽ nhắc đến tên cô.

"… Vé máy bay về nước của tôi là ngày mốt, bay từ London về nước." 

Anh bất chợt gọi cô: "Triều Tịch."

Triều Tịch mệt mỏi đáp lại: "Vé của tôi là cuối tháng."

Lục Trình An: "Tôi không hỏi em việc về nước."

"…"

Bị anh chọc, Triều Tịch lườm anh đầy oán hận.

Lục Trình An khẽ nheo mắt, con ngươi ánh lên sự dịu dàng: "Em đã ở nước ngoài mười năm rồi, thật sự định về nước à?"

"Ừm, cũng nên trở về đóng góp cho đất nước thôi." Triều Tịch đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!