Chương 49: (Vô Đề)

Triều Tịch đã từng bị Giang Yên và Giang Ngư hỏi rất nhiều lần trong suốt những năm qua.  

Có đáng không?  

Có tự nguyện không?  

Có muốn quay lại không?  

Đáng chứ.  

Tự nguyện chứ.  

Nhưng có trở về hay không cũng không quan trọng nữa.

Giang Yên là một cô gái bị tẩy não bởi những bộ phim truyền hình máu chó và tiểu thuyết tổng tài Mary Sue, cô ấy nghĩ rằng Triều Tịch không nên cứ mãi canh cánh trong lòng về thái độ của những người trong nhà họ Quý mà từ bỏ tất cả những điều tốt đẹp đó.  

Hơn nữa trong khi giữa huyết thống và việc nhận nuôi, người nhà họ Quý lại giữ im lặng, mặc cho Quý Quân Lăng thoải mái thao túng mọi thứ.

Giang Yên tức giận bất bình: "Chị ơi, rốt cuộc ba mẹ chị nghĩ gì vậy?"  

Triều Tịch hiểu được sự giận dữ và bất mãn của cô ấy.  

Sau khi suy nghĩ một chút, Triều Tịch nói với cô ấy: "Chị là con đến muộn, ba mẹ có chị khi họ đã ngoài ba sáu, ba bảy tuổi, trước đó họ được bác sĩ bảo là sẽ khó có con, sau này có thể sẽ không có con nữa."  

Cho nên họ đã nhận nuôi Quý Quân Lăng.  

Sau khi nhận nuôi Quý Quân Lăng, họ đối xử với cô ta như con ruột, mà nhà họ Quý toàn con trai nên trước khi Triều Tịch ra đời, Quý Quân Lăng đã được yêu thương hết mực. Cô ta ngoan ngoãn dễ thương, hay làm nũng, lại rất lễ phép, dáng vẻ xinh đẹp như búp bê, khiến người ta vô cùng yêu mến.

Cho đến khi Triều Tịch ra đời, Quý Quân Lăng vẫn là bảo bối của nhà họ Quý.  

Thậm chí rất lâu sau khi Triều Tịch ra đời, vợ chồng Quý Diên vẫn sợ Quý Quân Lăng sẽ có khúc mắc trong lòng với Triều Tịch nên họ còn đối xử tốt với Quý Quân Lăng hơn trước rất nhiều.  

Vợ chồng Quý Diên đều là người có học thức cao, mà sống trong một gia đình như nhà họ Quý lại khác với những gia đình giàu có bình thường khác, họ càng hiểu về sự tôn trọng, không thể vì cô ta không phải con ruột mà đối xử khác biệt.  

Cô ta là một con người sống sờ sờ, không phải một món đồ vật, lúc họ quyết định nhận nuôi, tức là họ đã xem cô ta như con ruột mình sinh ra. Họ cũng hiểu rằng, một gia đình có hai đứa con mà ba mẹ còn khó mà đối xử công bằng với chúng, huống chi Quý Quân Lăng lại là con nuôi.  

Vì thế, họ thật sự đối xử rất tốt với cô ta.  

Nhưng cả nhà họ Quý đều thật lòng yêu thương Triều Tịch hơn. Dù có gì tốt, thì đầu tiên cũng dành cho Triều Tịch, sau đó mới đến Quý Quân Lăng.  

Đó có lẽ chính là cái gọi tình cảm máu mủ ruột rà.

Giang Yên nghe đến đây, đầu óc cô ấy rối tung lên: "Vậy rốt cuộc họ quan tâm chị nhiều hơn, hay là quan tâm Quý Quân Lăng hơn? Nếu chị là người quan trọng nhất thì tại sao họ lại để chị ra ngoài, còn cô ta được ở lại nhà họ Quý chứ?"  

Triều Tịch cười khẽ, một nụ cười vô cùng ẩn ý.  

Im lặng một hồi lâu, cô nhẹ nhàng nói: "Bởi vì chị nợ cô ta hai cái mạng."  

Chuyện bên trong nhà họ Quý chưa bao giờ được tiết lộ ra ngoài, cái mà người ngoài thấy chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, họ chỉ thấy Quý Quân Lăng đã ở trong nhà họ Quý nhiều năm, chỉ biết sau khi Triều Tịch trở về từ phương Nam thì học ở một trường khác trong thành phố này.  

Còn về chuyện bên trong thì chẳng ai biết cả.

Triều Tịch nhẫn nhịn, nhường nhịn Quý Quân Lăng một phần vì bản thân cô không coi trọng danh lợi, hơn nữa dù cô rời khỏi nhà họ Quý, thì hàng tháng tài khoản ngân hàng vẫn được cộng sáu con số.  

Khiến cô có một loại cảm giác như cô chỉ sinh sống ở ngoài, chứ không phải là người rời bỏ gia đình.  

Mà phần còn lại là vì...  

Quý Quân Lăng đã cứu sống bà cụ thêm bảy năm.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!