Chương 48: (Vô Đề)

Lúc đám cưới bắt đầu thì Triều Tịch quay trở về lễ đường.

Cô ngồi ở gần hàng đầu tiên.

Chung Niệm mời cũng không nhiều họ hàng lắm, vì thế cũng không cần bao nhiêu chỗ ngồi. Triều Tịch được sắp xếp ngồi ở hàng thứ hai, cạnh cô còn bốn ghế trống, còn chưa kịp nhìn danh sách vị trí chỗ ngồi thì bên tai đã vang lên giọng nói: "Làm ơn nhường cho một chỗ nhé."

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của người đó.

Vị khách này có khuôn mặt đẹp đẽ, gây ấn tượng cực mạnh với thị giác, vừa rực rỡ vừa khoa trương, thấy Triều Tịch cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên mà nói với cô bé xinh xắn đáng yêu đang được ôm trong lòng: "Bé quậy, chào dì đi."

Gương mặt Hoắc Triều Nhan xinh xắn như tranh vẽ: "Chị đẹp."

Tô Hoa Triều tặc lưỡi: "Sao con thấy cô gái nào xinh đẹp cũng gọi là chị thế?"

Hoắc Triều Nhan che gương mặt xấu hổ vùi đầu vào trong lòng cô ấy.

Triều Tịch cũng mỉm cười, sau đó tầm mắt nhìn lướt về phía sau, dừng lại trên người Hoắc Tuy.

Khi còn nhỏ, cô từng học vẽ tranh thủy mặc với Hoắc Mạnh Miễn nên cũng coi như là có quen biết với Hoắc Tuy, mỗi lần gặp Hoắc Tuy đều sẽ gọi anh ta một tiếng "anh Hoắc Tuy", lúc này cũng không ngoại lệ.

"Anh Hoắc Tuy."

Hoắc Tuy gật đầu với cô: "Lâu rồi không gặp."

Lúc này Triều Tịch cũng mới chú ý tới, bên cạnh Hoắc Tuy còn có một cậu bé nữa, thân hình không cao lắm, thậm chí mới cao đến đầu gối Hoắc Tuy, nhìn qua cũng chưa đến hai tuổi. Gương mặt như được khắc ra từ Hoắc Tuy, gương mặt vô cảm, mặc vest thắt cà vạt như một quý ông bé nhỏ.

Tô Hoa Triều và Hoắc Tuy ngồi xuống.

Hoắc Triều Nhan ngồi bên cạnh Triều Tịch, bàn tay bé nhỏ chọc chọc tay Triều Tịch, lúm đồng tiền tươi như hoa: "Chị ơi, chị đẹp quá."

Triều Tịch cũng mở lòng bàn tay ra, đặt tay cô bé vào trong lòng bàn tay mình, cười đáp: "Em cũng đẹp lắm."

Hoắc Triều Nhan cười tủm tỉm nhoài người lên đùi Triều Tịch.

Trên người cô bé thơm mùi sữa.

Cô bé bước đôi chân ngắn cũn tới bên cạnh Hoắc Diệp đang được Hoắc Tuy ôm vào chỗ ngồi, tìm kiếm ở trong túi áo của cậu bé, sau đó dường như là lấy được thứ gì đó cầm trong tay, ngẩng đầu lên, chạy đến bên cạnh Triều Tịch.

"Chị ơi."

"Hửm?"

Triều Tịch mở tay ra.

Thế là trong tay cô có thêm một viên kẹo sữa.

Triều Tịch nhìn về phía Tô Hoa Triều.

Tô Hoa Triều nhìn theo cũng ngạc nhiên: "Con bé chỉ đồng ý cho anh trai kẹo của nó thôi, ngoài ra thì mới cho hai người, em là người thứ hai đấy."

"Người còn lại là ai thế?"

Tô Hoa Triều nhìn cô với ánh mắt sâu xa, sau đó không mặn không nhạt thốt ra một cái tên: "Lục Trình An."

"..."

Triều Tịch bật cười nhìn Hoắc Triều Nhan.

Hoắc Triều Nhan nhìn cô bằng gương mặt ngây thơ, bất thình lình lên tiếng hỏi: "Chị đẹp ơi, chị có bạn trai chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!