Triều Tịch rơi nước mắt, nghẹn ngào: "Cháu sống tốt lắm, sống tốt lắm bà."
"Sống tốt là được rồi, sống tốt, là được lắm rồi, như thế bà cũng yên tâm." Bà cụ mơ màng ngủ mất, trong miệng luôn lầm bầm: "Triều Tịch nhà chúng ta... Triều Tịch nhà chúng ta..."
Mãi đến hơn hai giờ đêm, Triều Tịch mới ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ là vừa mới ra khỏi phòng bệnh, đã nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Quý Cảnh Phồn, anh ta giơ tay lên chỉ về một phía, Triều Tịch nhìn theo hướng mà anh ta chỉ.
Là Quý Quân Lăng.
Cô ta mỉm cười dịu dàng mà hào phóng: "Triều Tịch."
Triều Tịch mới khóc xong một hồi, không có hơi đâu mà để ý đến cô ta, giọng điệu rất lạnh nhạt: "Tôi chỉ về thăm bà một lần thôi, thăm xong sẽ đi ngay, vé bay tới London là mười hai giờ."
Đây là điểm là Quý Quân Lăng thích nhất ở Triều Tịch.
Hiểu chuyện, hào phóng, chú ý đến mọi mặt, sẽ không bao giờ khiến người ta phải thất vọng.
Giống như ban đầu bà cụ bị bệnh, biết được tủy của Quý Quân Lăng phù hợp với bà cụ, Quý Quân Lăng cũng không thể không hiến, bởi nhà họ Quý có ơn đối với cô ta. Song bà cụ đã cao tuổi rồi, bác sĩ cũng nói, hiến tủy sẽ có nguy hiểm, cũng chưa chắc đã chữa khỏi được cho bà cụ.
Không phải không thể hiến, cũng không nhất định là phải hiến.
Ngay thời điểm cô ta do dự thì Triều Tịch đã tới tìm cô ta.
Lúc đó Quý Quân Lăng đã nói một câu: "Nhưng tôi có lấy được cái gì đâu, cô nói có đúng không Triều Tịch? Cô là cháu ruột của bà ấy chứ đâu phải tôi."
Triều Tịch quá hiểu con người của Quý Quân Lăng.
Cô ta có tham vọng cho nên đã chiếm được một vị trí riêng tại nhà họ Quý nhưng còn thiếu một thứ để tham vọng của cô ta có thể trở thành sự thật.
Đó chính là thân phận.
Là thân phận cô cả của nhà họ Quý.
Mặc dù trên danh nghĩa cô ta là cô cả của nhà họ Quý nhưng toàn bộ gia đình nhà họ Quý bao gồm cả Quý Quân Lăng đều hiểu rõ, chỉ cần một ngày Triều Tịch ở đây thì Quý Quân Lăng sẽ không thể nào ngóc đầu lên được.
Triều Tịch nhìn cô ta nói: "Cô hiến tủy cho bà thì tôi sẽ rời khỏi nhà họ Quý."
Quý Quân Lăng bất ngờ nhìn cô: "Cô thật sự sẽ rời nhà họ Quý?"
"Cô biết mà, tôi chưa bao giờ để ý đến những thứ này." Triều Tịch thật sự không hề để ý đến mấy thứ này, hơn nữa liên quan đến những người mà cô yêu thương thì cho dù cô có quan tâm, nếu phải lựa chọn thì cô cũng sẽ vứt đi những vật ngoài thân này: "Nếu cô đồng ý với tôi thì tôi cũng sẽ đồng ý với cô, tôi chưa bao giờ nuốt lời."
Quý Quân Lăng: "Được."
Sau đó, Quý Quân Lăng hiến tủy, may mắn là tuy tuổi tác bà cụ đã cao nhưng phẫu thuật không có gì ngoài ý muốn, sau khi nghỉ ngơi điều dưỡng ở bệnh viện xong thì bác sĩ đã cho cả nhà một câu trả lời hài lòng.
Mà Triều Tịch cũng không nuốt lời, cô rời khỏi nhà họ Quý, rời khỏi Nam Kinh, đi suốt bảy năm.
Bảy năm này Quý Quân Lăng dựa vào danh phận cô cả của nhà họ Quý mà sống rất thuận buồm xuôi gió, bản thân nhà họ Quý đã như một cái thẻ thông hành, mà cô ta lại là cô cả duy nhất của nhà họ Quý, đương nhiên cũng được nghe rất nhiều lời ca tụng tán dương, trong công việc cũng thuận lợi vô cùng.
Biết Triều Tịch trở về cũng chỉ là bất ngờ, cô ta có một người bạn trên máy bay nhìn thấy một người, cảm thấy rất giống Triều Tịch, vì thế chụp ảnh lại gửi cho Quý Quân Lăng. Tấm ảnh mơ hồ không rõ lắm, Quý Quân Lăng cũng khó mà phân biệt ra được nhưng cô ta luôn cảm thấy bất an vì thế sau giờ tăng ca buổi tối đã đi tới bệnh viện.
Không ngờ.
Thật sự lại là Triều Tịch.
Thật ra cũng không có gì quá bất ngờ, bà cụ là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời của Triều Tịch, cũng đã gửi thư báo bệnh tình nghiêm trọng ba lần rồi, sao Triều Tịch lại không trở về cho được.
Quý Quân Lăng cười thoải mái: "Không sao, bà nội bị bệnh, cô quay về cũng là điều bình thường thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!