Khi Triều Tịch tỉnh lại thì thấy eo mỏi lưng đau, tối qua Lục Trình An như nổi điên vậy, thay đổi tư thế không ngừng, cô khóc lóc không ngừng cầu xin, đỏ hết cả mắt nhưng anh chỉ hôn nhẹ lên mặt cô, cất giọng khàn khàn: "Ngoan nào."
"Triều Tịch ngoan nào."
"Anh đâu có ức h**p em đâu, anh đang yêu thương em mà."
Đôi mắt Triều Tịch ướt át, lấp lánh ánh nước, tầm mắt mông lông và mơ hồ, cô cố gắng chịu đựng sự đau đớn nhưng cơ thể lại tràn đầy sự sung sướng, càng về sau, nỗi đau lại giống như là sự thỏa mãn.
Cô nắm lấy ga giường, trước mắt dường như đang lóe lên một tia sáng.
Cô cho rằng Lục Trình An sẽ biết kiêng dè một chút, dù sao thì ngày mai cũng là đám cưới của Chung Niệm và Lương Diệc Phong, anh còn phải dậy sớm để chuẩn bị làm phù rể nhưng Lục Trình An cứ tiến một lần lại thêm một lần nữa.
Anh ôm cô dán sát vào người mình.
Triều Tịch run rẩy nhưng cũng rất phối hợp với anh.
Càng về sau, ý thức của cô lại càng mơ hồ, cả người ướt át, giống như là đang ngâm mình vậy, trong giây phút kết thúc cuối cùng, đúng là anh cũng bế cô đi vào nhà tắm.
Đi vào nhà tắm, anh lại giở trò với cô khi đang tắm rửa cho cô.
Chỉ tắm không thôi mà cũng mất hơn một tiếng đồng hồ.
Triều Tịch cũng mệt lắm rồi, cũng chẳng còn sức lực để mà sấy tóc nữa, cuối cùng vẫn là Lục Trình An ôm cô rồi sấy tóc cho cô.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cả người cô rệu rã, eo mỏi lưng đau, không nhịn được mà lên tiếng xuýt xoa, khi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã mười một giờ trưa rồi.
Cũng may đám cưới của Chung Niệm và Lương Diệc Phong bắt đầu lúc ba giờ chiều.
Cô vẫn còn thời gian để chuẩn bị.
Triều Tịch ôm chăn bước xuống giường.
Cô vén chăn lên, cúi đầu xem xét lại bản thân mình, cô không mặc quần áo, làn da trắng như tuyết chằng chịt dấu hôn, trên người không có chỗ nào lành lặn. Cô cử động cơ thể một chút, nửa th*n d*** có cảm giác đau đớn rõ ràng, cô khẽ cử động thôi mà phải hít vào một ngụm khí lạnh.
"Shhh..."
Đúng lúc này cửa nhà vệ sinh vang lên một tiếng.
Lục Trình An ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi vào phòng đã có một cái gối bay thẳng vào mặt anh.
Anh giơ tay ra túm lấy, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Em tỉnh rồi à?"
Anh đang mặc một bộ đồ phù rể màu xám bạc, nhìn dịu dàng nhưng cũng trong trẻo lạnh lùng.
Triều Tịch hỏi anh: "Sao anh vẫn ở đây?"
"Cũng sắp đến giờ cơm rồi, cho nên quay lại xem em đã tỉnh chưa." Lục Trình An đi đến bên cạnh cô, cầm áo khoác khoác lên người cô, anh khẽ hỏi: "Vẫn còn khó chịu hả em?"
"Anh nói xem?" Cô lạnh lùng nói.
Anh khẽ nhướng đôi mắt đào hoa lên, nở nụ cười vừa dịu dàng vừa tràn đầy tình cảm: "Sau này anh sẽ cố gắng khống chế bản thân hơn."
…
Lễ đường vừa đơn giản lại vừa rộng rãi.
Lấy màu trắng làm tông màu chủ đạo, cổng hoa của đám cưới được trang trí toàn là hoa hồng trắng, tô điểm thêm vào đó là những bông hoa chấm bi. Ở lễ đường, bong bóng và những làn vải màu trắng phất phơ trong gió, lúc ẩn lúc hiện tựa như tiên cảnh.
Trên lớp vải màu trắng phủ trên ghế đều được treo một chùm hoa hồng màu trắng cùng với quả bóng bay màu hồng nhạt đang bay lơ lửng trên không trung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!