Sau khi Lục Trình An nói câu đó, anh vén rèm bước vào bên trong quán bar.
Lúc Triều Tịch hoàn hồn, đã không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Cô khẽ cười, cong khóe môi, sau đó không chần chừ nữa mà vén rèm bước vào. Ngay khi rèm được vén lên, khung cảnh mờ ảo bên trong quán bar lập tức hiện ra trước mắt cô. Ánh đèn laser đủ màu sắc rực rỡ không ngừng biến đổi, tạo nên một không gian mập mờ, đầy bí ẩn.
Triều Tịch bước vào trong.
Trước khi vào cửa, cô đã chọn một chiếc mặt nạ lông vũ màu đen.
Thật may mắn, hôm nay vì đi dạo phố nên cô đã mặc một chiếc váy dây màu đen. Chỉ cần cởi chiếc cardigan bên ngoài ra, bên trong lộ ra chiếc váy vừa khéo tôn dáng. Chiếc váy có độ dài vừa đủ che đến đùi, chất liệu lụa mượt mà ôm sát cơ thể, khiến vóc dáng cô trở nên quyến rũ và gợi cảm.
Kết hợp với chiếc mặt nạ trên gương mặt, cô trông giống như một con hồ ly yêu kiều trong màn đêm.
Ánh sáng trong quán bar chủ yếu là tông màu xanh, đèn laser tỏa ra xung quanh những tia sáng đầy mê hoặc. Bản nhạc heavy metal đinh tai nhức óc mà cô nghe qua điện thoại trước đó giờ đã được thay bằng một bản nhạc nhẹ nhàng.
Lối vào hai bên là tường kính. Ánh sáng mờ ảo từ trần nhà chiếu xuống, phản chiếu qua kính tạo thành những mảng sáng đan xen, rực rỡ trong không trung.
Làn da lộ ra ngoài của Triều Tịch dưới ánh sáng xanh dường như được bao phủ bởi một lớp voan mờ ảo, trông đầy mơ hồ và cuốn hút.
Quán bar rất lớn, tại các khu ghế lô lẻ tẻ có vài người ngồi.
Dưới ánh sáng lờ mờ, tầm nhìn của cô cũng bị che mờ đôi chút nhưng dù vậy, cô vẫn không bỏ lỡ những cảnh tượng ám muội tại một vài góc khuất. Những người đàn ông, phụ nữ trưởng thành, bàn tay dưới bàn đang làm những điều khó mà thấy rõ.
Triều Tịch mím môi, chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, vẫn để lộ ra đôi mắt.
Mà đôi mắt luôn là nơi khó che giấu cảm xúc nhất.
Trong ánh mắt kia, như vừa thỏa mãn, lại như kìm nén, vừa vui thích, lại mang chút đau đớn.
Nhưng điều nhiều nhất vẫn là sự hưởng thụ.
Dẫu vậy, phần lớn vẫn giữ khoảng cách lịch thiệp và đúng mực, duy trì khoảng cách hợp lý.
Triều Tịch thu ánh nhìn về.
Cô ngồi xuống một chiếc ghế cao ở quầy bar. Mặt bàn trống không, lạnh lẽo, ánh sáng phản chiếu lên. Sau lưng người pha chế là một bức tường chất đầy các loại rượu. Ánh sáng màu vàng rực rỡ chiếu lên những chai rượu trong suốt, các chất lỏng nhiều màu sắc bên trong lấp lánh.
Không đợi cô lên tiếng, người pha chế đã đưa cho cô một ly rượu.
"s*x on the Beach." người pha chế với vẻ mặt nghiêm túc nhưng lời nói lại đầy mập mờ: "Chúc cô có một buổi tối vui vẻ."
Chiếc ly trong suốt chứa đầy chất lỏng màu cam. Triều Tịch cúi xuống ngửi thử, có vị ngọt và hơi chua, mùi cồn không quá nặng. Nhưng rượu ở quán bar thường mang hương trái cây nồng nàn, thực tế lại có độ mạnh bất ngờ.
Vì tửu lượng không tốt, cô không uống, chỉ dùng tay nghịch ly rượu, ánh mắt khẽ liếc ra xung quanh.
Ở một góc sofa, ánh mắt của Thẩm Lâm An không tự chủ được mà bị thu hút bởi người phụ nữ ở quầy bar.
Người phụ nữ ấy ăn mặc đơn giản, một chiếc váy đen giản dị nhưng chiếc váy ôm lấy cơ thể gợi cảm với đường cong hoàn hảo, đôi chân dài, thon trắng nõn nà. Chiếc eo thon nhỏ gọn, phần hông đầy đặn, cánh tay mảnh mai. Vai tròn trịa, làn da trắng ngần, cô hơi nghiêng người, đường cổ thanh mảnh mượt mà. Đôi môi đỏ mọng điểm xuyết nụ cười như ẩn như hiện.
Một chiếc váy đen đơn giản lại quyến rũ đến cực điểm.
Cô thu hút ánh mắt của không ít người.
Một người đàn ông đến gần cô, giọng điệu nhẹ nhàng pha chút trêu ghẹo. Cô hờ hững cười đáp lại, ánh đèn màu sắc xoay quanh đầu cô. Dù bị che mất nửa gương mặt nhưng nụ cười của cô vẫn đầy phong tình, mê hoặc.
Thẩm Lâm An không kiềm chế được mà nuốt khan.
Người phụ nữ đó, trông rất giống Triều Tịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!