Lục Trình An và Triều Tịch đến khu nghỉ dưỡng khá sớm.
Khu nghỉ dưỡng này vốn không đông người, hôm nay là ngày trong tuần, khách được mời dự đám cưới vẫn chưa tan làm, ngay cả người có thể tùy ý sắp xếp thời gian như Thẩm Phóng vẫn đang bận rộn ở công ty.
Hai người ở trong phòng chưa bao lâu thì quản lý sảnh gõ cửa, cung kính nói: "Cậu hai Lục, sân bắn đã được dọn dẹp xong."
Khu nghỉ dưỡng này có một sân bắn đi kèm.
Trên đường đến đó, Lục Trình An hỏi Triều Tịch: "Trước đây em từng chơi chưa?"
Triều Tịch lắc đầu: "Chưa."
"Được, anh sẽ dạy em." Lục Trình An khẽ nhếch môi, cười nói.
Vào đến phòng tập, Triều Tịch mới thực sự nhận ra rằng khu nghỉ dưỡng này đúng là do Thẩm Phóng xây dựng chỉ để chơi đùa. Dù gì cũng không có khu nghỉ dưỡng nào kinh doanh vì lợi nhuận mà lại xây một phòng bắn trong tòa nhà ba tầng, diện tích gần hai trăm mét vuông cả.
Sân tập bắn được chia thành nhiều khu vực, có cả súng và cung tên.
Lục Trình An dẫn Triều Tịch thẳng lên tầng ba, khung cảnh trên đầy khác hoàn toàn với hai tầng dưới. Tầng một và tầng hai có vẻ như dùng để phục vụ khách, còn tầng ba thì mang tính cá nhân hóa cực cao.
Một nửa là khu nghỉ ngơi, nửa còn lại là khu tập bắn.
Khu nghỉ ngơi chiếm phần lớn diện tích, thậm chí còn có một quầy bar với giá rượu chứa đầy các chai rượu vang.
Khu bắn súng được chia thành nhiều loại, gồm đường bắn 200 mét, 100 mét và 25 mét dành cho súng ngắn. Các mục tiêu cũng đa dạng, từ bia hình người, bia di động đến bia xoay.
Triều Tịch để ý thấy có một màn hình lớn trong phòng, hiển thị các kỷ lục.
Người đứng đầu bỏ xa người thứ hai tận 8 điểm, cô tò mò hỏi: "Người đứng đầu này là ai vậy?"
Lục Trình An đang chọn súng trong khu trưng bày, nghe vậy thì nhướn mày, nét mặt hờ hững bỗng thoáng chút ý cười: "Còn ai vào đây nữa?"
Triều Tịch hơi ngạc nhiên: "Anh bắn à?"
"Chứ không thì ai?" Anh khẽ cười nhạt.
Lục Trình An đeo kính bảo hộ, tay cầm một khẩu súng, từ từ bước đến gần cô. Khuôn mặt thanh tú, góc cạnh rõ nét của anh trở nên càng thêm ấn tượng dưới ánh sáng mờ. Chiếc kính bắn súng trên sống mũi làm tăng thêm vẻ chững chạc và điềm tĩnh của anh.
Bước chân anh thong thả, trên tay là khẩu súng.
Khóe môi anh hơi nhếch, nụ cười phảng phất chút ngạo nghễ và phóng khoáng.
Dưới ánh sáng yếu ớt, các hạt bụi lơ lửng trong không khí, anh từ góc tối bước ra, trong tay còn cầm khẩu súng, trông anh như vị thần từ địa ngục đến nhân gian chỉ để nhắm trúng trái tim cô.
Anh dừng lại trước mặt cô, nhướn mày, giọng nói nhẹ nhàng mà lại theo sự tự tin ngạo mạn của kẻ sinh ra đã đứng trên đỉnh cao: "Có gì mà anh không biết đâu?"
Nói xong, anh đặt khẩu súng vào tay cô.
Khẩu Glock 9mm không nhẹ như súng đồ chơi, nó có trọng lượng đáng kể. Tay cô hơi trĩu xuống, ngơ ngác nhìn anh: "Em không biết bắn."
Lục Trình An lấy một cặp kính khác tới: "Cúi đầu xuống."
Cô khẽ cúi đầu.
Khung kính lướt qua mái tóc, tạo một lớp bảo hộ trước mắt cô.
Anh thuận tay đặt hai tay lên vai cô, hàng mi dài rũ xuống, tạo nên một bóng mờ dưới đôi mắt. Anh cười mỉm, giọng trầm thấp: "Gọi một tiếng anh trai, anh trai dạy em."
Tay cầm súng của Triều Tịch không khỏi run nhẹ: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!