Chương 43: (Vô Đề)

Triều Tịch không đi làm.  

Bởi vì vài ngày nữa là đến đám cưới của Chung Niệm và Lương Diệc Phong nên khi sắp xếp lịch làm việc, cô đã cố ý để mình được nghỉ trong mấy ngày đó. Cũng vì thế mà gần đây cô phải liên tục làm ca ngày lẫn ca đêm.  

Mãi đến trưa hôm nay, kỳ nghỉ ba ngày của cô mới bắt đầu.  

Đám cưới của Chung Niệm và Lương Diệc Phong là một đám cưới theo phong cách phương Tây, đơn giản và khiêm tốn, chỉ mời những người thân cận và bạn bè. Tổng số khách mời thậm chí chưa đến trăm người.  

Lương Diệc Phong là người sống kín đáo nhưng hễ liên quan đến Chung Niệm thì lại phô trương hết mức, như thể muốn cả thế giới biết rằng anh ấy đã chinh phục được tình yêu từ thuở niên thiếu, vì thế đến màn cầu hôn cũng rất hoành tráng.  

Nhưng Chung Niệm thì không như vậy, cô ấy luôn điềm đạm, giản dị nên đám cưới cũng được tổ chức rất đơn giản.  

Dẫu đơn giản là vậy, các nghi thức cần có vẫn không thể bỏ qua, quy trình đã được giản lược nhiều lần nhưng vẫn rườm rà đến mức khiến người ta mệt mỏi.  

Sau khi xác nhận xong các bước trong quy trình, Triều Tịch kiệt sức tựa vào ghế sofa.  

Chung Niệm cười nói:  "Cũng không mệt đến mức vậy đâu nhỉ?"  

"Còn mệt hơn làm ca phẫu thuật mười tiếng nữa." Triều Tịch lưu loát bổ sung thêm: "Suy cho cùng, đây cũng không phải là chuyện tớ giỏi hay có hứng thú."  

Chung Niệm cười thấu hiểu: "May mà cậu không làm phù dâu, phù dâu còn mệt hơn đấy."  

Trước đây Chung Niệm từng mời Triều Tịch, bạn thân của Chung Niệm có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ có hai người.  

Trùng hợp thay, cả hai đều có chữ "Triều" trong tên.  

Tô Hoa Triều và Triều Tịch.  

Nhưng Tô Hoa Triều đã kết hôn, không thể làm phù dâu được nên cô ấy đã để con gái đáng yêu của mình, Hách Triều Nhan, làm hoa đồng.  

Còn Triều Tịch...  

Khi đó, Triều Tịch vẫn chưa xác định được sẽ làm việc tại bệnh viện nào sau khi về nước. Hệ thống bệnh viện rất phức tạp, xin nghỉ phép là chuyện vô cùng phiền phức. 

Hơn nữa, lúc đó Lục Trình An đã xác nhận chắc chắn sẽ là phù rể, còn Triều Tịch vẫn chưa rõ lòng mình, dù trong lòng có mong đợi và mơ mộng nhưng vẫn giữ sự dè dặt.  

Chung Niệm không làm khó cô, bèn nói: "Tớ có một cô em họ, trước đây quan hệ cũng tạm được, để nó làm vậy."  

Nhắc đến vấn đề này, Triều Tịch hỏi cô ấy: "Khi nào em họ cậu tới?"  

Chung Niệm: "Tối mai. À, đúng rồi, nó cũng là bác sĩ ở bệnh viện của các cậu."  

"Sao tớ chưa từng nghe Lương Diệc Phong nhắc đến?" 

"Ngay cả em gái của mình anh ấy cũng không nhắc, làm sao có thể nói đến em họ của tớ được." Chung Niệm cười nhạt: "Hơn nữa, tớ với nhà họ Thẩm cũng không thân thiết lắm, cô em họ này là con của chú họ nội."  

Nhà họ Thẩm?  

Trong đầu Triều Tịch lập tức hiện ra một cái tên: "Thẩm Túy?"  

Chung Niệm: "Cậu quen à?"  

"Ừm, thường xuyên cùng nhau làm phẫu thuật."  

"Vậy thì đỡ mất công giới thiệu."  

Đúng lúc đó, điện thoại của Triều Tịch đặt trên bàn trà sáng lên.  

Là tin nhắn của Lục Trình An.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!