Lúc Triều Tịch bước vào viện kiểm sát, cô vẫn cảm thấy người đàn ông trước mặt mình nghiêm nghị, đúng chuẩn hình mẫu trưởng thành và vững chãi, trang phục chỉnh tề lịch sự, chỉ là thói hư tật xấu vẫn còn đó.
Khi anh cúi đầu trêu chọc cô, trông anh chẳng khác gì một kẻ lưu manh.
Nhưng chỉ vài giây sau, giọng anh lại thay đổi đi.
Anh hỏi cô: "Em còn khó chịu không?"
Triều Tịch ngẩn người: "Hả?"
"Hôm qua anh vốn không định nhanh như vậy." Lục Trình An nghiêng đầu hôn lên cổ cô, gần như áp sát vào tai cô nói: "Nhưng anh đã đợi mười năm rồi, nhất thời thật sự có chút không nhịn được."
Cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao, công việc quan trọng hơn."
Lục Trình An cười như có như không.
Triều Tịch hỏi anh: "Anh có từng nghĩ trở lại như trước kia không?"
"Không." Anh thẳng thắn đáp.
Triều Tịch mỉm cười: "Ừm."
"Em không hỏi anh lý do à?"
"Anh đã nói cho em biết từ lâu rồi mà."
Lục Trình An buông lỏng vòng tay, phía sau anh là chiếc bàn, anh dựa cả người vào bàn, nửa ngồi nửa đứng trên đó, hai tay chống lên mép bàn, anh nghe vậy lập tức nhướn mày nhìn cô.
"Anh nói với em khi nào?"
"Lúc ở bệnh viện..." Triều Tịch cụp mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên.
Đêm đó ở bệnh viện, Lục Trình An đã nói với cô: "Những chuyện anh có thể chịu đựng được năm hai mươi tuổi, bây giờ thật sự không chịu đựng được nữa." Vì vậy anh không muốn quay lại như trước kia.
Nhưng thật ra muốn hay không thì có gì quan trọng chứ.
Cả đời người, điều khó nhất chính là ngoảnh đầu nhìn lại.
Sau khi ở lại văn phòng của anh một lúc, Triều Tịch định rời đi.
Trước khi đi, cô đưa tay về phía anh: "Đưa cho em đi."
Lục Trình An giả vờ không hiểu, đặt tay mình lên tay cô, khóe môi nhếch lên, giọng điệu trêu chọc: "Thích nắm tay anh à?"
Triều Tịch vô tình hất tay anh ra: "Vòng cổ của em cơ."
Lục Trình An mỉm cười, lấy chiếc vòng cổ từ trong túi ra.
Chiếc vòng cổ kim cương lắc lư trong không trung, Triều Tịch đưa tay muốn lấy, Lục Trình An lại giơ lên cao, anh khẽ thở dài, tiếng thở dài vừa kéo dài vừa mập mờ, giọng điệu lả lơi: "Để anh đeo cho em."
Trong đầu Triều Tịch đột nhiên hiện lên cảnh tượng tối hôm qua.
Anh áp sát tai cô, hơi thở gấp gáp đầy gợi cảm nói: "Giúp anh đeo vào được không?"
Hiệu quả như nhau.
Nói xong, anh nghiêng người về phía cô, vòng qua cổ cô, đeo chiếc vòng cổ cho cô.
Động tác của anh vụng về nhưng lại vô cùng cẩn thận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!