Im lặng ba giây.
Điện thoại "tút" một tiếng, bị cúp máy không thương tiếc.
Lục Trình An đưa điện thoại từ tai ra trước mặt rồi gọi lại.
Sau vài hồi chuông, điện thoại được kết nối, bên kia vẫn im lặng.
Lục Trình An có vẻ đang rất vui, giọng nói chậm rãi: "Giận rồi à?"
"Không thèm." Triều Tịch hỏi anh: "Rốt cuộc mật mã nhà anh là bao nhiêu?"
"Không có mật mã, khóa vân tay và chìa khóa, chọn một cái đi."
"Không có mật mã sao?"
"Ừm." Sợ cô nghĩ mình đang lừa cô, Lục Trình An giải thích với cô: "Khóa mật mã dễ bị bẻ khóa nên đã tắt chức năng mật mã rồi."
Dừng một chút, lại bổ sung: "Không lừa em đâu."
Triều Tịch suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Anh bận việc gì không?"
"Hửm? Cũng không bận lắm."
Im lặng vài giây, Triều Tịch không nói gì nữa.
Lục Trình An dường như cuối cùng cũng hiểu ý của cô: "Qua đây à?"
"Qua đây đi, lấy vòng cổ cũng không mất nhiều thời gian, không ảnh hưởng đến công việc của anh."
Đúng lúc này, Tôn Mộng Dao gõ nhẹ lên bàn trước mặt Lục Trình An: "Kiểm sát Lục ơi, chúng tôi chuẩn bị đi ăn lẩu ở trung tâm thương mại gần đây, anh có đi cùng không?"
Giọng cô ấy không to không nhỏ nhưng lại ở gần phía Lục Trình An đang cầm điện thoại, vì vậy Triều Tịch cũng nghe thấy câu này.
Triều Tịch hỏi: "Anh vẫn chưa ăn cơm hả?"
"Vừa kết thúc công việc, đợi anh chút..." Lục Trình An lấy điện thoại ra khỏi tai, anh đứng dậy đi ra ngoài văn phòng, vừa đi vừa nói với Tôn Mộng Dao: "Mọi người cứ ăn đi, trưa nay tôi có hẹn rồi."
Sau khi ra khỏi văn phòng.
Lục Trình An áp điện thoại vào tai: "Được rồi, anh ra rồi."
"Trưa nay anh có hẹn ăn cơm với người khác sao, anh cứ đi ăn trước đi, còn vòng cổ thì..." Triều Tịch có chút khó xử, băn khoăn nói: "Tối nay lúc em đi làm thì đến chỗ anh lấy nhé? Hay là khi nào anh tan làm thì mang đến bệnh viện được không?"
Lục Trình An xòe lòng bàn tay ra, kiểu dáng vòng cổ đơn giản mà sang trọng, viên kim cương tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Lục Trình An bỗng chợt hỏi cô: "Vòng cổ này rất quan trọng à?"
Anh chưa từng thấy cô để tâm đến một việc nào như vậy.
"..." Triều Tịch im lặng vài giây rồi đáp: "Bà nội tặng cho em."
Câu trả lời nằm trong dự đoán.
Lục Trình An nắm chặt tay: "Bây giờ qua đây đi."
Triều Tịch ngẩn ra, hỏi anh: "Không phải anh đã hẹn với người khác rồi sao?"
"Hửm?" Anh lười biếng đáp, cười nhạt: "Ngoài em ra, anh còn có ai nữa chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!