Chương 40: (Vô Đề)

Màn đêm yên tĩnh.

Giọng nói du dương dịu dàng lưu luyến của cô là sự cám dỗ chí mạng nhất.

Giống như sự tĩnh lặng sâu thẳm của sa mạc, gió bụi gào thét, giữa những viên sỏi có một bông hồng kiêu hãnh nở rộ. Trên nền cát vàng nhạt, một bông hồng đầy máu nằm đó, đoá hồng nở rộ một cách vô tư.

Từng cánh hoa nở rộ sắc đỏ của máu.

Mang đến cho người ta sự cám dỗ mãnh liệt và chí mạng.

Đôi mắt cụp xuống của Lục Trình An đột nhiên mở ra.

Ẩn giấu dưới hàng mi dài và rậm là đôi mắt bị màn đêm bao phủ, trong mắt tràn đầy d*c v*ng chiếm hữu và xâm lược mạnh mẽ, tất cả vẻ trêu chọc lười biếng và thờ ơ đều biến mất.

Trạng thái hiện tại của anh rất giống với trạng thái trước khi mở phiên tòa.

Gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy, trong mắt chứa đựng sự khinh miệt đối với vạn vật, lại còn có cả h*m m**n chinh phục đến mức không còn gì sót lại.

Khác biệt là một người đâu ra đấy, tỉ mỉ cẩn thận, mỗi câu nói đều được thốt ra sau khi trải qua logic chặt chẽ. Còn hiện tại, đầu óc anh như bị d*c v*ng gặm nhấm xâm chiếm, lý trí hoàn toàn biến mất.

Đóa hồng này quá diêm dúa lẳng lơ, mang đến cho anh sự cám dỗ quá chí mạng.

Anh không thể khống chế dù chỉ một giây.

Đợi đến khi Triều Tịch nhìn rõ d*c v*ng nóng bỏng thiêu đốt trong mắt anh thì tất cả đã quá muộn.

Cô hoảng loạn muốn trốn thoát nhưng lại bị anh ôm chặt. Chênh lệch thể lực giữa nam và nữ quá lớn, anh thậm chí không cần dùng nhiều sức cũng có thể giam giữ cô trong vòng tay của mình.

Lục Trình An đưa tay ấn nút thang máy, thang máy luôn dừng ở tầng một chẳng mấy chốc đã mở ra, anh vừa ôm eo vừa bế cô vào trong.

Camera giám sát nằm ở góc trên bên trái cửa thang máy.

Triều Tịch bị ấn chặt vào vị trí chếch đối diện camera giám sát, cô vùng vẫy trong vòng tay anh, cố gắng gọi lại lý trí của anh: "Lục Trình An ơi."

Giọng nói mang theo sự khẩn cầu.

Lục Trình An cởi áo khoác, trùm lên đầu cô.

Tay còn lại ấn số tầng.

Tiếp đó, anh quay lưng về phía camera, hai đầu gối kẹp hai bên người cô, giam cầm cô không thể động đậy. Anh kéo áo khoác trùm trên đầu cô xuống, hai tay nâng mặt cô lên, dùng nụ hôn để phong ấn.

Nụ hôn lần này không giống bất kỳ lần nào trước đây.

Mang theo d*c v*ng và nồng nhiệt mãnh liệt, như muốn nuốt sống cô.

Đầu lưỡi anh luồn vào giữa môi và răng cô, hơi thở ấm nóng chiếm cứ khoang miệng, cô bị động đón nhận nụ hôn này, mí mắt mơ màng hé mở một khe hẹp.

Trong lúc ý thức mơ hồ, trong đầu dường như không còn bất kỳ suy nghĩ nào về việc phản kháng, suy nghĩ duy nhất dường như là đôi mắt đào hoa quyến rũ kia của anh vậy mà có một ngày cũng có khoảnh khắc say đắm như trong mơ trước mặt cô.

May mắn là thang máy không dừng lại lần nào ở giữa.

Nó lên thẳng đến tầng họ ở.

Bàn tay Lục Trình An đặt trên eo cô dùng sức, bế bổng toàn thân cô lên.

Chiếc áo khoác anh trùm lên người cô trượt xuống vai cô, tay còn lại giữ chặt áo khoác không cho nó rơi xuống, ba bước thành hai bước đi ra khỏi thang máy, môi anh dần dần đi xuống, hôn lên đường cổ thon dài xinh đẹp của cô.

Đôi mắt mơ màng, hơi thở ấm áp và lưu luyến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!