Chương 4: (Vô Đề)

"Em nghĩ nhiều rồi."

Câu trả lời của hai người giống nhau đến kỳ lạ.

Họ chưa từng ở bên nhau, thậm chí số lần gặp gỡ cũng ít ỏi, giữa dòng người, họ nhìn nhau từ xa. Anh là cậu hai có một không hai của nhà họ Lục, còn cô là cô cả đẹp đến say đắm lòng người của nhà họ Quý.

Hai người đứng trên cùng một tầng mây nhưng hiếm khi gặp nhau.

Đến tận bây giờ Lục Trình An vẫn nhớ lần đầu tiên họ chạm mặt.

Đó là chuyện mười năm trước, năm ấy anh mới hai mươi.

Khi đó là cuối xuân, anh và Lương Diệc Phong đến nhà họ Quý bàn công chuyện với Quý Lạc Phủ. Hồi đó, trong cử chỉ của anh vẫn mang nét ph*ng đ*ng và kiêu ngạo của một cậu ấm nhà giàu, đôi mắt đào hoa gợi cảm khiến người khác khó rời mắt, tuy dáng vẻ làm việc rất nghiêm túc nhưng người khác vẫn cảm thấy anh cẩu thả, tùy tiện.

Họ đang nói chuyện thì bên ngoài phòng sách vang lên tiếng động.

Là giọng thiếu nữ trong trẻo dễ nghe, Lục Trình An vô thức ngậm điếu thuốc, diêm "xẹt" một cái bùng lên tia lửa, giọng nói anh hơi mơ hồ: "Em gái anh à?"

Khuôn mặt anh chìm trong làn khói mờ ảo.

"Em có nên ra gặp không, dù gì cũng là…"

"Không phải con bé." Quý Lạc Phủ ngắt lời: "Là Quý Quân Lăng."

Lục Trình An: "Quý Quân Lăng? Người nhà anh nhặt về?"

Quý Lạc Phủ: "Ừ."

Lục Trình An ngồi dựa vào cửa, thoải mái duỗi chân gác lên chiếc ghế thấp. Tiếng bước chân và nói chuyện bên ngoài dần rõ hơn, anh nhẹ nhàng đẩy hé cửa phòng sách.

Qua khe cửa, anh nhìn thấy người phụ nữ vừa đi qua.

Khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cao ráo xinh đẹp, trông dịu dàng và thanh lịch.

Anh đưa chân đóng cửa lại.

Lục Trình An bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, nhếch mép: "Nghe nói Quý Quân Lăng rất xinh đẹp, hôm nay nhìn thấy, quả không sai."

Trong mắt Quý Lạc Phủ thoáng vẻ châm biếm: "Bình thường thôi."

"Ý anh là gì?"

"Chẳng bằng một góc của Triều Tịch."

Lục Trình An nhướn mày, rõ ràng không tin.

Lúc đó anh là kẻ dày dạn tình trường, Quý Quân Lăng xinh đẹp đến thế mà chỉ bình thường thì Quý Triều Tịch còn đẹp đến đâu?

Không lâu sau, buổi nói chuyện kết thúc.

Lục Trình An và Lương Diệc Phong rời đi, khoảng cách đến cổng lớn vẫn còn xa, khi đi ngang qua sân trước, anh bất chợt nghe thấy một giọng nữ dịu ngọt như thấm đẫm sắc xuân Giang Nam.

Anh theo bản năng nhìn về phía âm thanh phát ra.

Triều Tịch đang ngồi xổm, cầm một viên kẹo dỗ đứa bé khoảng ba, bốn tuổi. Góc nghiêng của cô đầy dịu dàng, dường như nhận ra có người đang nhìn mình, cô hơi nghiêng đầu, khiến gương mặt hiện rõ.

Gương mặt cô còn sáng ngời hơn cả những ngày xuân kéo dài, bên môi là nụ cười nhẹ chưa kịp thu lại nhưng lại đượm vẻ quyến rũ.

Lương Diệc Phong lạnh lùng lên tiếng: "Là cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!