Chương 39: (Vô Đề)

Cô ngước mắt, đối diện đôi mắt hoa đào đen láy sâu thẳm của anh.

Đuôi mắt hơi nhếch lên, cười như không cười.

Không nghe thấy cô trả lời, khóe môi anh nhếch lên, trêu chọc cô với vẻ thích thú: "Chú cũng không lớn lắm đâu, mới chừng ba mươi tuổi, ở chỗ khác cũng có thể được người ta gọi một tiếng anh mà."

Thấy anh vẫn giữ vẻ lười biếng bất cần đời.

Ánh mắt Triều Tịch nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt ẩn trong bóng tối như chứa ánh sao lấp lánh, ánh mắt quyến rũ cong lên, dấy lên vẻ xuân sắc vô bờ.

Cô đột nhiên lên tiếng, giọng ngọt ngào mềm mại: "Anh trai ơi."

Lục Trình An hoàn toàn không kịp phản ứng, đợi đến lúc hiểu ra thì Triều Tịch đã xoay người đi về phía ngược lại rồi.

Đặc sản địa phương của Lưu Mẫn không biết là thứ gì, được đựng trong túi mua hàng cỡ lớn của siêu thị, Lục Trình An ước chừng, phải nặng khoảng mười đến hai mươi ký, lúc mới cầm thì không tốn sức lắm nhưng cầm lâu thì cơ bắp mỏi nhừ.

Anh hơi mất sức một chút, thở hổn hển đuổi theo cô.

Đã đến dưới lầu khu chung cư.

Tòa nhà của họ nằm ở phía bắc của khu chung cư, ít người qua lại nên yên tĩnh vô cùng.

Anh đi đến bên cạnh cô, kìm nén tiếng th* d*c nặng nhọc, dụ dỗ cô: "Vừa rồi gọi anh là gì?"

"Hửm?" Cô thản nhiên nhìn anh, như thể chưa có chuyện gì xảy ra: "Em nói gì cơ?"

Lục Trình An: "Anh nghe thấy rồi."

Triều Tịch làm như không nghe thấy, bên tai là tiếng th* d*c của anh, không lớn nhưng con đường này thật sự quá yên tĩnh, khiến tiếng th* d*c của anh càng thêm rõ ràng và đột ngột.

Anh dường như cố ý, cố tình hạ thấp tiếng th* d*c, giảm tốc độ, quyến rũ mê hoặc lòng người.

Triều Tịch vẫn kiên trì: "Anh nghe nhầm rồi."

Không biết có phải ảo giác của cô không, cô nghe thấy Lục Trình An khẽ cười, trong nụ cười đó dường như có chút gì đó không đứng đắn.

Vào trong tòa nhà, màn hình thang máy hiển thị tầng 18.

Đền đặn chậm chạp đi xuống.

Lục Trình An đặt túi đồ mua sắm trong tay xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề.

Tim Triều Tịch đột nhiên đập thình thịch.

Cô theo bản năng dựa người sang một bên, còn chưa kịp dịch chuyển bước nào thì trước mắt đã bị một bóng đen bao phủ, che khuất tầm nhìn của cô.

Chưa kịp ngẩng đầu lên, eo cô đã bị siết chặt, bị anh kéo dựa vào tường.

Sức lực của Lục Trình An không hề nhỏ, cô gần như bị anh nhấc bổng lên, lưng đập vào tường, cảm giác va chạm mạnh mẽ như dự đoán đã không xảy ra, ngược lại xương bướm nhô ra sau lưng cô được bàn tay vòng ra sau lưng anh đỡ lấy.

Tay còn lại của anh đặt bên hông cô, anh cúi người xuống.

Đèn cảm biến đột nhiên tắt ngúm do hết thời gian hiệu lực.

Chỉ có ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu vào.

Ngay cả màn đêm cũng đứng về phía anh.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng véo cằm cô, cúi đầu, từ từ tiến lại gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!