Chương 37: (Vô Đề)

Vì xin nghỉ đột xuất, mấy ngày sau Triều Tịch phải trực ca.

Cũng vì thế mà Lục Trình An đến bệnh viện ở bên cô.

Theo yêu cầu của khoa, bác sĩ trực không phải phẫu thuật nên mấy ngày này Triều Tịch khá nhàn rỗi, sau khi khám bệnh xong thì vào văn phòng ghi chép bệnh án.

Lúc ăn trưa ở căng tin, cô gặp Tiểu Mộng và Tiểu Tưởng, hai người gọi cô lại.

Sau khi ngồi xuống, cô mới phát hiện xung quanh có không ít người đang bàn về chuyện của bác sĩ Trần Lượng.

Triều Tịch nhìn thoáng qua, người đang nói là một thực tập sinh của khoa chỉnh hình: "Trưởng khoa Trần... Ông ấy vẫn đang nằm ở ICU, tình trạng ổn định nhưng hai cánh tay đều băng bó kín mít. Thầy của tôi nói, chắc là sau này ông ấy không thể phẫu thuật được nữa."

Không khí trở nên trầm xuống ngay.

Trong căng tin ồn ào bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tiểu Mộng: "Nghe nói chuyện này giao cho Viện Kiểm sát thành phố phụ trách rồi."

Tiểu Tưởng: "Vậy có khả năng là kiểm sát Lục phụ trách không?"

Triều Tịch bình thản đáp: "Ừm."

Hai người giật mình, giọng cao hẳn lên: "Thật sự là kiểm sát Lục phụ trách hả?"

Triều Tịch: "Là anh ấy phụ trách."

Tiểu Mộng: "Vậy kiểm sát Lục có nói người chém trưởng khoa Trần sẽ bị phán tử hình không?"

Tiểu Tưởng tức giận nói: "Tử hình thôi á? Loại người như vậy đáng bị trừng phạt bằng cách phanh thây mới đúng! Trưởng khoa Trần đã chữa khỏi bệnh cho anh ta rồi, không một lời cảm ơn thì thôi mà còn quay lại chém trưởng khoa Trần nữa là sao? Loại người như vậy phải bị trừng trị bằng những hình phạt tàn khốc nhất ở thời cổ đại! Loại người như vậy bị tru di cửu tộc cũng không quá đáng!"

Triều Tịch khẽ khuấy cơm: "Tôi đã hỏi anh ấy rồi, anh ấy nói tử hình khó mà xảy ra được."

Tiểu Mộng cao giọng hỏi ngược lại: "Vì sao chứ?"

Cô ấy đập tay lên bàn đứng dậy khiến những người ngồi trong căng tin đều ngoái lại nhìn, Tiểu Tưởng xấu hổ xin lỗi mọi người rồi kéo tay áo của cô ấy: "Cô chú ý hình tượng chút đi."

Tiểu Mộng bĩu môi: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình."

"Vậy tại sao không thể bị kết án tử hình chứ?"

"Anh ấy không nói là không thể bị kết án tử hình, chỉ nói rằng tử hình là khó xảy ra." Triều Tịch vẫn nhớ lời của Lục Trình An, anh là người rất cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, không khẳng định là không xử nhưng cũng không nói là sẽ xử, chỉ nói... khó mà xảy ra.

"Vậy cuối cùng là có bị kết án hay không?"

Triều Tịch suy nghĩ một lát rồi nói: "Trưởng khoa Trần vẫn đang nằm trên giường bệnh nên tử hình là khó xảy ra."

"Nhưng sau này trưởng khoa Trần không thể nào trở lại phòng phẫu thuật nữa mà trưởng khoa Trần là một bác sĩ rất giỏi! Khi tôi còn thực tập ở khoa chỉnh hình, trưởng khoa Trần thật sự rất tốt, ông ấy vừa tận tụy lại có tâm, còn rất hài hước, luôn coi bệnh nhân như bạn bè." Nói đến đây thì Tiểu Mộng ngừng lại, chớp mắt rồi ghé sát Triều Tịch: "Bác sĩ Triều Tịch này, tôi thấy cô hơi giống trưởng khoa Trần đấy."

Triều Tịch ngạc nhiên: "Giống ở chỗ nào?"

"Ở thái độ đối với Y học và bệnh nhân ấy, chỉ là cô ít nói hơn."

Triều Tịch bật cười.

Tiểu Tưởng: "Nhưng loại người đó, thật sự không thể bị kết án tử hình sao?"

Triều Tịch nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại: "Cô có xem bình luận trên mạng chưa?"

Tiểu Tưởng gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!