Đợi đến khi Triều Tịch hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, biểu cảm của Lục Trình An mới biến mất.
Anh không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào mà chỉ còn gương mặt vô cảm.
Anh quay người bước thẳng đến chiếc xe bảo mẫu màu đen cách đó không xa.
Anh đứng cạnh xe.
Cửa xe vẫn đang đóng.
Giọng Lục Trình An rất hờ hững, không lộ bất kỳ cảm xúc nào: "Doãn Lạc."
Doãn Lạc đã chờ rất lâu và rồi cũng đợi được hai từ này.
Cuối cùng cô ta mất kiên nhẫn, tức tối kéo cửa xe rồi nhảy xuống xe.
Hôm nay có lễ khai máy lúc chín giờ, với tinh thần chuyên nghiệp thì Doãn Lạc luôn đến trường quay ít nhất trước một giờ để trang điểm rồi đọc lời thoại. Vì lát nữa phải trang điểm nên giờ này cô ta không trang điểm gì, mặt mộc hoàn toàn.
Vừa rồi khi Triều Tịch đi qua, cô ta gần như dán sát vào cửa kính nhìn cô.
Doãn Lạc tự nhận mình cũng là người đẹp tự nhiên nhưng do đóng phim giờ giấc thất thường nên đôi khi da cô ta không được "khoẻ", sắc da xỉn màu cũng là chuyện thường ngày, quầng thâm mắt rõ rệt với đôi môi nhợt nhạt. Khi để mặt mộc thì cô ta trông như bệnh nhân yếu ớt nhưng Triều Tịch thì lại không như thế.
Giờ giấc của bác sĩ còn thất thường hơn của diễn viên nhưng bất cứ lúc nào gặp, Triều Tịch luôn khiến người khác ngạc nhiên. Làn da cô thuộc loại hiếm có, trắng lạnh không một tì vết, không quầng thâm, ngược lại còn có bọng mắt hình bầu dục rất đẹp, nụ cười thì rực rỡ sống động.
Sự tức giận và ghen tị gần như trào dâng.
Từ nhỏ Doãn Lạc đã được tâng bốc nên dù lúc này cô ta cũng không chịu thua, kiêu ngạo nói: "Anh thật sự ở bên cô ta à? Đừng quên giờ cô ta không còn là Quý Triều Tịch nữa, cô ta không còn thuộc nhà họ Quý nữa rồi."
Lục Trình An thản nhiên liếc cô ta, lấy điếu thuốc và diêm từ túi ra.
Nét mặt anh không biểu cảm, ngậm thuốc rồi châm lửa.
Cô ta điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, giờ lại cất giọng ngọt ngào nói: "Chúng ta từng rất hạnh phúc phải không Lục Trình An? Anh đã yêu em đến mức sau khi chia tay, anh chưa từng tìm cô bạn gái nào khác."
Anh nghe vậy thì lạnh lùng liếc cô ta.
Ánh mắt anh nhanh chóng rời khỏi cô ta.
Doãn Lạc nói tiếp: "Người trong giới nói rằng anh đang đợi Triều Tịch, em không tin. Triều Tịch thì có gì tốt chứ? Cô ta còn bị nhà họ Quý bỏ rơi, chỉ là một đứa con riêng, có đẹp nữa thì cũng chỉ có thế. Loại phụ nữ đó chỉ có thể là hồ ly tinh, đến thế giới này để gây họa cho người ta."
"Cô ta hoàn toàn không xứng với anh."
Cuối cùng câu nói này cũng khiến Lục Trình An phản ứng lại.
Lục Trình An đầy châm biếm: "Cô ấy không xứng với tôi à?"
Doãn Lạc nghĩ còn cơ hội nên gật đầu: "Cô ta không xứng với anh."
"Vậy ai xứng với tôi?" Anh giữ điếu thuốc bằng ngón trỏ và ngón giữa, hờ hững chỉ vào cô ta, giọng lạnh lùng như phủ băng: "Cô sao?"
Chưa đợi Doãn Lạc lên tiếng, anh bình thản không chút cảm xúc: "Cô cũng xứng à?"
Toàn thân Doãn Lạc cứng đờ.
Lục Trình An thuận tay dụi đầu thuốc vào cửa xe phía sau cô ta.
Đầu thuốc lá để lại vết bẩn khó coi trên cửa kính xe.
Ánh mắt anh như nhìn vào một đống rác, khinh bỉ và ghê tởm: "Triều Tịch là vợ chưa cưới của tôi, còn cô? Cô là thứ gì mà dám hạ thấp cô ấy trước mặt tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!