Sau khi Triều Tịch nói xong câu đó thì cả hai người đều ngẩn ra.
Cô ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác, cúi đầu nhấp một ngụm sữa.
Lục Trình An mất vài giây mới phản ứng lại, anh cảm thấy vui vẻ, nhìn khắp người cô một lượt, ánh mắt dịu dàng và ấm áp như ánh hoàng hôn cuối cùng của một ngày thu.
Thấy anh vẫn luôn nhìn mình, Triều Tịch có ảo giác như bị anh nhìn thấu.
Đặc biệt là sau câu nói gần như là lời tỏ tình tr*n tr** đó của cô...
Triều Tịch sắp nổi điên.
Cô uống cạn ly sữa, cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng nén giọng và bình tĩnh nói: "Không còn sớm nữa, em đi làm đây."
"Cùng đi đi." Lục Trình An cũng đứng dậy.
Khi thay giày ở cửa ra vào, Lục Trình An hỏi: "Để anh đưa em đi nhé?"
Cô lắc đầu: "Gần mà, em tự đi được."
"Anh đi cùng em."
"..."
"Coi như là lời cảm ơn cho nụ hôn chào buổi sáng."
Triều Tịch giậm chân xuống sàn.
"..."
Cái ông này còn chưa chịu dừng lại nữa hả?
Triều Tịch cúi đầu thay giày.
Nhận thấy tâm trạng cô không tốt nên Lục Trình An thu lại ánh nhìn, không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa.
Khu chung cư cách bệnh viện rất gần, họ đi bộ chưa đến mười phút là đến.
Suốt đường đi, hai người họ không ai nói gì với nhau.
Chỉ còn cách bệnh viện một con đường nữa, Triều Tịch mới nói: "Anh về đi."
Lục Trình An: "Anh đã đưa em đến tận đây rồi mà còn tính toán mấy bước này nữa sao?"
Đèn đỏ trên vỉa hè bật sáng, Triều Tịch nhìn quanh trong vô thức, ánh mắt thoáng nhìn anh rồi dừng lại ở trái cổ nhô lên của anh và xuống phần cổ áo.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đưa ánh nhìn lơ đãng về phía cô: "Sao thế?"
"Không có gì." Cô vội vàng rời mắt.
Cô hắng giọng hỏi: "Anh định xử lý thế nào?"
"Chuyện gì?"
"Chuyện tối qua ấy."
"Em thấy anh nên xử lý thế nào?"
Đèn xanh bật lên, hai người hòa vào dòng người đi về phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!