Chương 32: (Vô Đề)

Trán cô rịn một lớp mồ hôi lạnh. Qua giám sát ở cửa, cô nhìn thấy người đàn ông lén lút tiến gần cửa nhà mình nhìn số nhà rồi lắc đầu, sau đó nhấc điện thoại lên.

Triều Tịch áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng người đó đang gọi điện.

Tiếng cách âm rất tốt nên cô chỉ nghe được một phần câu nói rời rạc: "Kiểm sát viên... Tầng mười hai... Cho anh ta một bài học..."

Trái tim Triều Tịch đột nhiên thắt lại.

Cô nhớ lại lúc nãy, người đàn ông thấy cô bấm số tầng thì mới báo số tầng của mình, còn hỏi cô sống với bao nhiêu người. Cô tưởng rằng anh ta là kẻ muốn đột nhập trộm cắp hay gì đó nhưng không ngờ...

Dường như người đàn ông này đến gây rắc rối cho Lục Trình An.

Cô nghĩa vậy thì lấy điện thoại từ túi ra gọi cho anh.

Lục Trình An vừa đỗ xe xong thì nhận được cuộc gọi của cô.

Anh tháo dây an toàn bắt máy, chưa kịp lên tiếng đã nghe cô nói: "Hôm nay anh đừng về."

Anh im lặng một lúc, hạ giọng giống như đe dọa gọi tên cô: "Triều Tịch?"

"Bên ngoài có một người đang chờ anh!" Triều Tịch nói: "Em không quen anh ta, hình như anh ta đến gây phiền phức cho anh. Em nghĩ anh không chỉ có một chỗ ở đây nên tối nay đừng về, hãy tìm chỗ khác nghỉ ngơi đi."

Anh chợt dừng bước.

Không phải Lục Trình An chưa từng gặp trường hợp bị cáo thuê người tìm cách gây rắc rối cho anh. Khu chung cư trước đây anh sống có bảo vệ tốt, chưa từng có chuyện ai đó tìm đến tận nơi ở của anh, chỉ có ở bên ngoài thì khó nói trước.

Xe của anh từng bị đập phá, anh nhận được thư đe dọa, bị theo dõi và từng bị chặn đường.

Những năm làm kiểm sát viên, anh tự hỏi mình chưa từng làm gì trái pháp luật, trái với công lý nhưng dù vậy thì những hành động trả thù mà anh gặp cũng nhiều vô số kể.

Anh có làm gì sai không?

Không.

Chỉ là lòng người trăm kiểu, cái xấu xa của bản tính con người là điều khó lường nhất.

Anh có thể bình thản chấp nhận mọi thứ nhưng không có nghĩa là anh muốn Triều Tịch cũng phải chấp nhận nó.

Giọng anh trầm xuống: "Em đang ở đâu?"

Triều Tịch đáp: "Em đang ở nhà."

Giờ người đó đang ở đâu?

Triều Tịch nhìn vào giám sát: "Em không biết nhưng chắc chắn anh ta đang canh chờ anh về." Cô lo lắng không yên: "Lục Trình An anh đừng về."

Lục Trình An: "Em đã nói chuyện với anh ta chưa?"

Cô im lặng vài giây rồi ngập ngừng đáp: "Rồi."

"Nói gì?"

"Anh ta hỏi em sống cùng ai."

"Em trả lời thế nào?"

"Em nói... Em sống với chồng."

"Còn gì nữa không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!