Chương 31: (Vô Đề)

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Lương Diệc Phong nói: "Cô tự đi hỏi cậu ấy đi."

Thật ra Triều Tịch hiểu những lời của Lương Chiêu Chiêu là cố ý nói cho cô nghe, thật hay giả thì từ thái độ của Lương Diệc Phong là có thể nhận ra.

Anh ấy không chế giễu cũng không ngắt lời.

Chỉ nói câu cuối: Không ai yêu cầu anh phải làm như vậy và cũng chẳng có gì đáng để khoe khoang.

Giống như việc cô thích Lục Trình An vậy.

Dù là trong nước hay ngoài nước, cô đã gặp không ít người đàn ông xuất sắc, cô từng tự nhủ với bản thân rằng Lục Trình An có gì hay chứ, ngoài kia tiếng tăm về anh không mấy tốt đẹp, là một người phóng túng đa tình.

Anh không xứng với tình cảm của cô nhưng mặc kệ ban ngày có lý trí và tỉnh táo đến đâu.

Mỗi khi đêm xuống là cô lại nhớ đến anh, lúc còn trẻ thì con người thật sự không nên gặp người quá tuyệt vời.

Triều Tịch tan làm sớm, vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện là đã có người gọi cô lại.

Triều Tịch quay lại, nhìn thấy Thẩm Lâm An: "Luật sư Thẩm."

Thẩm Lâm An bước tới: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi tên tôi là được rồi."

Cô cười khẽ không để ý lắm.

Thẩm Lâm An hỏi: "Cô tan làm rồi à?"

Triều Tịch đáp: "Ừm, còn anh?"

"Tôi đến đây gặp khách hàng, cũng vừa tan làm..." Thẩm Lâm An nhìn đồng hồ đeo tay: "Tối nay cô có hẹn không, nếu không thì chúng ta cùng đi ăn nhé?"

Triều Tịch nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Tôi có việc, lần sau ăn cùng đi."

Thẩm Lâm An thất vọng thở dài: "Thật khó hẹn cô một lần, vậy mà cô còn từ chối thẳng thừng thế hả?"

"Tối nay tôi thật sự có việc." Triều Tịch nói: "Hẹn hôm khác nhé, lần sau tôi nhất định sẽ đồng ý."

Mắt Thẩm Lâm An sáng lên nói: "Ngày 11 cô có rảnh không? Bạn tôi mới mở một trang trại cưỡi ngựa và hẹn tôi đến đó. Tôi đi một mình thì cũng chẳng vui lắm, nếu cô rảnh thì chúng ta có thể cùng đi."

Khi vừa nói xong, Thẩm Lâm An đột nhiên lao lên phía trước: "Cẩn thận!"

Tay anh ta đặt lên eo cô, hành động rất nhanh kéo cô vào lòng mình.

Khoảng cách bị kéo gần lại, mùi hương gỗ thanh mát từ anh ta phảng phất quanh mũi cô.

Tiếng ồn ào vang bên tai, qua khóe mắt cô thấy nhiều người đang đẩy xe cáng vào sảnh bệnh viện, dòng người đông đúc xô đẩy. Triều Tịch nhìn qua, nếu vừa nãy Thẩm Lâm An không kéo cô lại thì chắc cô đã va vào rồi.

Khi thấy nguy hiểm đã qua, Thẩm Lâm An mới nhanh chóng thả tay.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Suýt nữa là va vào rồi."

Triều Tịch: "Cảm ơn."

Anh lại hỏi: "Vậy ngày 11 cô có rảnh không?"

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi đã có hẹn với bạn, chắc là không được nhưng nếu anh không phiền, một thời gian nữa tôi sẽ mời anh ăn cơm."

Dù cô ít khi giao lưu nhưng không có nghĩa là khả năng giao tiếp của cô kém.

Ban đầu nghe câu đầu, Thẩm Lâm An hơi thất vọng nhưng không ngờ cô lại nói thêm như vậy, môi anh ta nhếch lên, cười đáp: "Được, vậy tôi đợi cô hẹn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!