Chương 29: (Vô Đề)

Có lẽ vì quá mệt mỏi, cộng thêm việc không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên lần này, Triều Tịch đã ngủ một giấc cực kỳ sâu. 

Cô còn mơ một giấc mơ. 

Giấc mơ ấy lại bất ngờ trùng hợp với một giấc mơ mà cô đã từng mơ trước đây. 

Cô mơ thấy cảnh tượng mười năm trước, lần đầu tiên gặp gỡ Lục Trình An, giấc mơ đó dừng lại ngay sau khi anh rời đi. Nhưng không ngờ, lần này, giấc mơ ấy lại có phần tiếp theo…

Triều Tịch đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Trình An đang dựa vào xe, cúi đầu châm thuốc. 

Anh mặc áo trắng, quần đen, trông rất nhã nhặn và lịch lãm, mặt mày thoáng rũ xuống, dường như nhận ra có người đang nhìn mình, anh khẽ nâng mí mắt lên, ánh mắt hờ hững, lướt qua một cách thờ ơ. 

Người đàn ông có đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp, khi cười lên, sóng mắt dao động, vô cùng quyến rũ, giống như một yêu tinh. 

Anh ngậm điếu thuốc, giọng nói mang theo cảm giác rè rè: "Tìm anh à?" 

Triều Tịch nhíu mày: "Không phải tìm anh." 

Cô quay người rời đi, tiếng bước chân vang lên sau lưng. Tiếp đó, người đàn ông bước tới đi sánh vai với cô. 

Lục Trình An cà lơ phất phơ hỏi: "Không tìm anh vậy em nhìn anh làm gì?" 

Triều Tịch chẳng hiểu tại sao: "Tôi không thể nhìn anh?" 

"Không thích anh mà còn nhìn anh hả?" Anh nhếch mép nhìn cô chằm chằm: "Còn nói chuyện với anh nữa?" 

Triều Tịch không thể chịu nổi nữa, dừng bước lại, xụ mặt: "Lục Trình An." 

Lục Trình An: "Em còn biết cả tên anh cơ đấy." 

Triều Tịch: "Anh là lưu manh à?" 

"Muốn anh đùa giỡn lưu manh với em?" Anh nói xong, rút điếu thuốc trong miệng ra, đột nhiên, không hề báo trước mà nghiêng người lại gần cô, hơi thở của anh vẫn mang theo mùi thuốc lá khi nói chuyện nhưng không hề khó ngửi: "Vậy em phải làm bạn gái anh." 

Triều Tịch hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của anh. 

Anh trông rất lịch sự và cực kỳ nghiêm túc, song cách nói chuyện và hành động thì hoàn toàn giống một phần tử cặn bã. 

Triều Tịch: "Dựa vào đâu mà tôi phải làm bạn gái của anh?" 

"Cũng đúng, em không phải là bạn gái anh." Lục Trình An gật đầu, trên môi hiện lên một nụ cười ngã ngớn: "Em là vợ chưa cưới của anh, vị trí này quan trọng hơn bạn gái nhiều." 

Triều Tịch bị lời trêu ghẹo này làm cho tức giận, nhưng không thể không thừa nhận điều anh nói là sự thật. 

Thấy cô không nói gì, Lục Trình An được nước lấn tới, ung dung nói: "Vợ ơi?" 

Triều Tịch thực sự không thể nhịn được nữa, thẹn quá hóa giận, vung tay tát vào mặt anh một cái. 

Bàn tay của cô đánh vào mặt anh, cảm giác thật ấm áp, cô không dùng nhiều sức nhưng tiếng tát vẫn cực kỳ vang dội và chân thật. 

Triều Tịch mở mắt ra. 

Trước mắt là khuôn mặt của Lục Trình An, bàn tay cô vẫn giơ lên giữa không trung, rất gần với má anh. 

Ánh nắng ban mai mờ nhạt, bụi bay lơ lửng trong không khí, trên má trái của Lục Trình An loáng thoáng xuất hiện một dấu đỏ gần như khớp với hình dáng bàn tay của cô. 

Triều Tịch: "..." 

Cơn buồn ngủ nhập nhèm trong mắt cô hoàn toàn biến mất. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!