Khi Triều Tịch đến bệnh viện thì Giang Yên đã được truyền dịch trong phòng truyền dịch.
Trong phòng truyền dịch lúc nửa đêm không có nhiều người, cực kỳ yên tĩnh, chỉ có chiếc tivi tinh thể lỏng sáng lấp lóe, đang chiếu bộ phim thần tượng thanh xuân nổi tiếng trong giới trẻ.
Giang Yên và Lục Hứa Trạch đang ngồi quay lưng ra cửa, hoàn toàn không phát hiện Triều Tịch và Lục Trình An.
Khi đến gần, Triều Tịch nghe thấy giọng của hai người.
Giang Yên: "Em không chỉ có ánh mắt kém mà EQ c*̃ng rất thấp!"
Giọng cô ấy rất yếu nhưng giọng điệu lại đầy ý phê bình.
Nỗi lo lắng của Triều Tịch đã vơi bớt.
Cô nhếch môi, khi đến gần Giang Yên thì đưa tay vuốt tóc cô ấy: "Nhìn em thế này, hình như không có chuyện gì nhỉ?"
Giang Yên quay đầu, trong nháy mắt nước mắt đầm đìa: "Chị."
Triều Tịch ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Ừ."
Giang Yên quay qua nhìn thấy Lục Trình An thì thắc mắc: "Đàn anh Lục, sao anh cũng tới vậy?"
Triều Tịch xem hồ sơ bệnh án của cô ấy: "Tình cờ anh chị đang ở cùng nhau thôi."
Giang Yên nói đầy ẩn ý: "Đã giờ này rồi mà hai người còn tình cờ ở cùng nhau hở?"
Triều Tịch khẽ lườm cô ấy, sau đó cất hồ sơ bệnh án rồi đánh mắt sang Lục Hứa Trạch đang ngồi bên cạnh, giọng điệu trách móc như ba như mẹ: "Vậy còn em, sao giờ này rồi mà em vẫn ở cùng Lục Hứa Trạch?"
Nói đến chuyện này, Giang Yên cực kỳ tức giận, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt về nhà mách lẻo với ba mẹ: "Chị ơi, chị không biết đâu, Doãn Tụng đã bày rất nhiều nến ở dưới ký túc xá để tỏ tình với em, kết quả em còn chưa đồng ý lời tỏ tình của người ta thì người này…" Cô ấy buồn bực chỉ vào Lục Hứa Trạch: "Người này... Cậu ấy cầm bình chữa cháy ra dập sạch chỗ nến đó!"
"..."
Giang Yên giận không chịu nổi: "Đây là lần đầu tiên trong đời em được tỏ tình nhưng mọi chuyện kết thúc như thế này." Cô ấy chán nản, tung chân đá Lục Hứa Trạch một phát rồi lại khóc lóc kể lể với Lục Trình An: "Đàn anh Lục, anh cảm thấy những gì Lục Hứa Trạch làm có phải là việc một con người nên làm không?"
Lục Trình An nhìn về phía Lục Hứa Trạch, nhẹ giọng nói: "Giải thích đi."
Lục Hứa Trạch bực bội nắm tóc, nói: "Không phải chứ, chị biết Doãn Tụng là ai không mà nhận lời người ta?"
Giang Yên: "Không phải người ta cũng là sinh viên khoa Hoá giống em à?"
"..." Lục Hứa Trạch bình tĩnh chỉ vào mình: "Khoa Hóa ở đây này."
Khóe miệng Giang Yên giật giật.
Lục Hứa Trạch nói: "Trước đó Doãn Tụng đã có rất nhiều bạn gái, người ta đào hoa như thế, loại sinh vật đơn bào như chị có chơi nổi không? Người ta thấy chị ngốc nên mới tán tỉnh chị đấy."
Giang Yên không vui lắm: "Em hiểu người ta lắm à?"
"Dù sao cũng hiểu rõ hơn chị."
Giang Yên lầm bầm: "Khả năng người này lạc đường biết quay lại, lãng tử quay đầu có được không? Chị cảm thấy người ta rất chân thành với chị." Tuy nói như vậy nhưng cô ấy càng nói càng thấy đuối lý,
Lục Hứa Trạch lạnh lùng hừ một cái: "Lãng tử sẽ không quay đầu."
Triều Tịch nghe được câu này thì hướng ánh mắt về phía Lục Trình An.
Lục Trình An lúng túng quay đầu đi chỗ khác.
Lại nghe Triều Tịch nói: "Lãng tử c*̃ng có khả năng quay đầu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!