Chương 27: (Vô Đề)

Lục Trình An im lặng, thậm chí còn bỏ di động ra khỏi tai để nhìn thử.

Đúng là số điện thoại di động của Triều Tịch.

Đương nhiên anh sẽ không tự mình đa tình cho rằng tiếng "chồng" này của Triều Tịch là đang lấy lòng mình nên hỏi cô: "Bên cạnh em là ai?"

"Doãn Lạc." Triều Tịch nhìn Doãn Lạc, hỏi: "Anh có muốn nói chuyện với cô ta không?"

Lục Trình An bóp trán: "Anh không có gì để nói với cô ta hết."

Triều Tịch c*̃ng không hỏi thêm câu nào nữa.

Doãn Lạc gượng cười rồi mỉa mai hỏi: "Sau khi về nước, cô chưa gọi cho chị mình mà đã liên lạc với Lục Trình An à?"

Hành lang quá yên tĩnh, giọng nói của Doãn Lạc xuyên thấu qua điện thoại truyền vào trong tai Lục Trình An.

Lục Trình An nhíu mày.

Sở dĩ anh tức giận về việc Doãn Lạc tung tin đồn nhảm rằng anh vẫn còn tình cảm với cô ta là bởi vì Triều Tịch. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ quan tâm nhiều đến hình ảnh của mình trong mắt người khác, anh không quan trọng tốt xấu, người bên ngoài đánh giá thế nào cũng không liên quan gì đến anh.

Nhưng với Triều Tịch thì không được, anh không thể tha thứ bất cứ công kích nào nhắm vào Triều Tịch.

Ánh mắt Lục Trình An lạnh như băng, cả người tản ra hơi thở hung ác nham hiểm, đúng lúc có người đang tìm anh để nói về phiên tòa ngày mai: "Kiểm sát Lục..." 

Tiếng nói đột ngột dừng lại khi nhìn thấy sắc mặt anh, người vừa tới vô thức rùng mình.

Lục Trình An đứng dậy muốn đi ra ngoài: "Tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, chuyện của anh..."

Anh nói được một nửa thì bị Triều Tịch cắt ngang.

"... Công việc quan trọng, anh đừng tới đây."

Giọng cô nhẹ nhàng, không nghe ra một chút cảm xúc nào.

Lục Trình An: "Em chắc chắn?"

Triều Tịch cười nhạt: "Có gì hay đâu mà anh đến. Cô ta nói không sai, sau khi về nước, người đầu tiên em gặp là anh." Cô đột nhiên ngước mắt lên, nhẹ nhàng liếc nhìn Doãn Lạc: "Tôi gặp chồng chưa cưới của mình, chuyện này có gì không đúng à?"

Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô từng nói chuyện với Chung Niệm. Sau khi Chung Niệm nghe được chuyện đó, đã dùng một câu "trời sinh không góc cạnh" để hình dung cô ta.

Dù bị ép vào hoàn cảnh nào, dường như cô ta cũng chưa bao giờ vui buồn quá mức, chỉ bình tĩnh, bình thản đưa ra hết lựa chọn này đến lựa chọn khác mà cô ta cho rằng đó là lựa chọn đúng đắn.

Nhưng bây giờ thì sao?

Bắt đầu từ câu "tại sao chồng chưa cưới của tôi phải gọi điện thoại cho cô", đoạn đối thoại này đã thoát ly khỏi quỹ đạo "chính xác" và đi theo một hướng không xác định.

Lục Trình An lại ngồi xuống.

Doãn Lạc cười: "Vậy sao? Cô có chắc chắn anh ấy là chồng chưa cưới của mình không?"

"Ừ, tôi chắc chắn." Triều Tịch nhìn thấy cách đó không xa, nhân viên đoàn làm phim lúc vô tình lúc cố ý hướng ánh mắt hóng chuyện sang bên này, cô nói: "Tôi còn có việc nên đi trước đây."

Đợi đến khi bóng dáng Triều Tịch biến mất trong tầm mắt hai người, Doãn Lạc đột nhiên lạnh lùng cười: "Giả vờ gì chứ."

Lâm Bỉnh Dương: "Hả?"

Doãn Lạc nói: "Huỷ bỏ hôn ước từ tám trăm năm trước rồi mà còn giả vờ ở đây làm gì?" Cô ta thản nhiên nói: "Mà anh cảm thấy Lục Trình An này là Lục Trình An kia chứ không phải người khác thật à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!