Chương 26: (Vô Đề)

Đến khi giữa răng môi Triều Tịch vang lên một tiếng "ưm" quyến rũ. Âm thanh này là liều thuốc k*ch t*nh tốt nhất với Lục Trình An nhưng với cô, nó lại giống như một tiếng chuông cảnh báo đang vang lên trong tai...

Triều Tịch lấy lại tinh thần, sóng tình cuốn cô vào một nụ hôn nồng nhiệt, tay Lục Trình An đã đẩy vạt áo của cô ra.

Một giây sau, cô cắn mạnh lên môi của anh, mùi rỉ sét ngay lập tức lan tràn trong miệng hai người.

Khi nếm được mùi rỉ sét kỳ lạ này, cuối cùng Lục Trình An cũng tỉnh táo lại, cả người anh cứng đờ, kéo giãn khoảng cách và nhìn cô với vẻ không thể tin nổi.

"Triều Tịch?"

Triều Tịch nhìn anh, lạnh lùng hỏi: "Hôn đủ chưa?"

Lục Trình An đưa tay xoa cánh môi của mình, mượn ánh đèn nhìn thấy vết máu, trong miệng là mùi máu tươi tanh nồng, cảm giác đau đớn lan tràn nhưng hình như anh lại không cảm giác được gì cả.

Ánh đèn chiếu xuống tạo thành một cái bóng dưới mí mắt của anh, anh cụp mắt xuống rồi bỗng dưng cười khẽ: "Em cầm tinh con mèo phải không?"

Anh cúi xuống, ánh mắt ngang tầm với cô: "Sao em lại giống mèo hoang thế này?"

Làn da của anh không quá trắng nhưng ánh đèn chiếu xuống đã khiến làn da của anh trở nên trắng sáng. Đường nét khuôn mặt lạnh lùng và thanh tú giống như một tác phẩm nghệ thuật, vài lọn tóc như mất tinh thần rủ xuống trán, chỉ để lộ đôi mắt hẹp dài đen nhánh.

Rõ ràng anh vừa cười vừa nói câu nói kia nhưng trong mắt anh không hề có ý cười. Trên môi anh có những giọt máu nhỏ, vừa lau đi, khóe miệng đã vương không ít vệt máu tươi giống như một hoàng tử cao quý trong đêm tối, song lại càng giống ma cà rồng hơn.

Toàn thân anh toát lên khí thế xâm lược mạnh mẽ.

Hơi thở của Triều Tịch như ngừng lại trong giây lát, cô như có một suy nghĩ rằng bất kể mình có giãy giụa thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành tù nhân của anh.

Sau khi tỉnh táo lại và phân tích, cô nhận ra chuyện này vừa tàn nhẫn vừa vô tình: Họ là vợ chồng chưa cưới của nhau, dù hôn hay lên giường thì cô đều không có lý do từ chối. Anh là đàn ông, dù cô có từ chối thế nào đi chăng nữa thì liệu có thể phản kháng được anh không?

Suy nghĩ của cô dần trở nên rõ ràng hơn, phối hợp với ánh mắt xâm lược lúc này của anh.

Triều Tịch cam chịu nhắm mắt lại.

"Anh sẽ không chạm vào em." Dường như Lục Trình An đã nhìn ra suy nghĩ của cô, anh bỗng nhiên nói: "Chuyện tối nay là ngoài ý muốn."

Cô chợt mở mắt ra.

Người trước mặt cô đột nhiên lùi lại, anh đứng bên cạnh cô và dựa người vào cửa xe. Không gian yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran trong bụi cỏ.

Đợi một lúc, Triều Tịch nói: "Em lên trước."

"Anh giả say lừa em."

"Em biết."

"Nếu như anh không giả say, em có đến đón anh không?"

Cô quay lưng về phía anh và không nói gì.

Lục Trình An bình tĩnh nói tiếp: "Sẽ không, phải không?"

Lại là im lặng.

Lục Trình An châm một điếu thuốc kẹp trong tay rồi nhả khói, anh trầm giọng nói: "Anh và Doãn Lạc đã chia tay mười năm rồi, trong mười năm qua, anh chưa từng gặp lại cô ta một lần nào cả."

"Anh nói chuyện này với em làm gì?"

Lần này người im lặng đổi thành anh.

Triều Tịch nói: "Em không muốn biết chuyện giữa anh và Doãn Lạc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!